Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 97: Mở đầu.



Edit: Ry

Tuyển thủ online đang xem phát sóng bắt đầu chỉ Đông chỉ Tây, đây cũng là lần đầu họ gặp trận tu ở lôi đài cỡ lớn. Thường trận tu sẽ đi theo đội, rất ít ai đấu đơn thế này. Phải thừa nhận là trận tu mất tiên cơ giống như chim nhỏ gãy cánh, muốn bay cũng khó, chỉ có thể dựa vào trận pháp đã chuẩn bị sẵn để phá vỡ cục diện bế tắc.

Chỉ tiếc đối thủ là phù tu hệ thủy, hoàn toàn không cho một cơ hội nào.

[Chắc phải có trận pháp phá được cục diện này chứ?]

[Trận con rối hay các loại trận có vật chịu tải thì được. Nhưng có trận con rối thì cũng không tiện bố trí trận pháp tiếp đó, đâu thể dựa vào con rối để thủ từ đấu đến cuối được?]

[Với cả Minh Hồi chân nhân có vẻ hiểu rất rõ trận tu, tôi thật sự không nghĩ ra có thể dùng trận pháp gì để phá giải, trận pháp có thể sử dụng để bắt đầu đều bị phá hỏng rồi.]

[Túc Lê đang làm gì vậy?! Tôi thấy dưới chân cậu ấy xuất hiện linh lực!]

[Vãi nồi, mau xem đi!]

Phù tu hệ thủy, phù chú tầng tầng lớp lớp, giọt nước đầy trời như mưa rào tầm tã. Túc Lê ghét ngày mưa, cũng ghét không khí ẩm ướt. Cậu xuyên thẳng qua cột nước, không dính một giọt, tốc độ di chuyển ngày càng nhanh.

Lần đầu Minh Hồi chân nhân gặp một trận tu linh hoạt như vậy. Hắn thêm phù cường hóa vào cột nước, cột nước lập tức biến thành một con rồng nước đánh về phía Túc Lê. Lúc này trên lôi đài chỉ toàn là nước, khán giả hồi hộp theo dõi, ánh mắt không khỏi dán vào bóng người không ngừng qua lại trên sân. Chẳng biết từ lúc nào, những nơi Túc Lê đi qua đều ánh lên vệt đỏ mờ, chúng không những không bị rồng nước phá hủy, mà còn bám vào rồng nước.

[Dưới chân cậu ấy là gì?!]

[Không đúng không đúng, mấy người xem tuyến đường cậu ấy chạy đi, hình như từ nãy là bắt đầu lặp lại.]

[Tôi cũng phát hiện, cậu ấy không phải đang né đòn đâu!]

Lôi đài có hình tròn, rất rộng.

Nhưng phạm vi tránh né của Túc Lê lại cố định ở góc phía Tây, đi xa nhất cũng chỉ tới giữa, chưa từng tiếp cận Minh Hồi chân nhân ở phía Đông. Rồng nước lại xông tới, Túc Lê cuối cùng dừng bước ở nơi ban đầu cậu đứng. Ánh đỏ trên sàn bỗng xâu chuỗi, như trận văn được thắp sáng, bao vây tất cả cột nước ở phía Tây.

Rồng nước dừng lại trước mặt Túc Lê, không thể tiến thêm, như thể bị bức tường vô hình ngăn chặn.

Túc Lê lơ lửng trên không, tay kết ấn, tự tin và hờ hững.

Trận mở đầu, trói!

Chớp mắt sau, các cột nước phía Tây bị ánh đỏ bao trùm, hơi nóng hầm hập xông ra.

Làn nước lạnh buốt thoáng cái trở thành nước sôi, thậm chí màu ngày càng đậm, cuối cùng biến thành một màu đỏ kì dị. Túc Lê nhẹ nhàng đáp xuống con rồng nước đã đổi màu, phía Tây hiện lên trận pháp đang vận chuyển.

Nhiệt độ dâng cao, đến cả người xem cũng dần cảm nhận được nóng bức.

"Siêu quá!!" Túc Minh chỉ vào con rồng nước màu đỏ trong sân, hỏi người lớn: "Đó là gì ạ!?"

"Là trận mở đầu, một trận pháp đơn giản bị rất nhiều trận tu bây giờ bỏ qua."

Ba Túc cũng có chút hiểu biết về trận pháp, nói tiếp: "Ba ngàn năm trước trận tu rất thích dùng trận mở đầu, uy lực của nó không lớn, nhưng trận tu có thể tự khoanh vùng trận pháp cho mình. Trận mở đầu khác biệt có thể bố trí thành trận pháp khác biệt, có yêu cầu rất lớn với trận tu."

Bạch Quân nghi hoặc: "Tại sao trận tu bây giờ không dùng nữa ạ?"

"Bởi vì tu sĩ bây giờ có cách đơn giản mà nhiều uy lực hơn, chính là như Túc Úc nói, đặt trận pháp vào vật dẫn, ném vật dẫn ra là có thể bày trận. So với trận mở đầu cần tính toán bố cục thì tu sĩ bây giờ thích dùng phương pháp đơn giản tiện lợi hơn, cho nên một khi bị nhằm vào cũng dễ bó tay không cứu được bản thân." Ba Túc giải thích: "Người ta luôn nói trận tu không đánh được lôi đài, thực tế rất nhiều đại tông sư trận pháp đã ở ẩn đều biết trận mở đầu, đó mới là mở màn của trận tu."

Hắn cảm thán: "Trận tu ba ngàn năm trước cũng khó chơi lắm, tiếc là trận pháp bây giờ xuống dốc."

Rồng nước màu đỏ chiếm lĩnh phía Tây, Minh Hồi chân nhân liên tiếp dùng phù chú công kích, lại bị con rồng kia cản hết.

[Vãi chưởng? Đây là cái gì?]

[Hình như là trận mở đầu, nhưng trận mở đầu khó làm lắm!]

[Trận mở đầu là thủ pháp bày trận ngày xưa, khó dùng, lại không có mấy uy lực.]

[Gì? Ông bảo đây là không có mấy uy lực?!]

[Hình như đây là Quyết Phược Tự trong trận mở đầu? Là trận pháp chuyên dùng để trói người khác... Thế mà có thể dùng để trói phù chú.]

[Khoan, vừa rồi Túc Lê vừa né đòn vừa bố trí trận mở đầu!?]

[Còn có thể làm vậy ư?!]

Túc Lê bố trí xong trận mở đầu lại càng thoải mái, trận văn lan ra từ lòng bàn chân cậu, lấy trận mở đầu làm trung tâm, dần mở rộng ra ngoài.

Minh Hồi chân nhân không khỏi rùng mình, thoáng cái đã hiểu được đây là cái gì. Trận tu vẫn đang tiếp tục bày trận, hắn bất chấp rồng nước ngăn cản, dùng các phù chú khác tấn công mọi hướng hòng tìm kẽ hở. Nhưng hễ phù chú của hắn tới gần Túc Lê là con rồng màu đỏ kia sẽ sống dậy, linh hoạt quấn quanh cậu.

Nó đã chuyển sang màu đỏ rực lửa, thủy linh ban đầu đã bị hỏa linh bao trùm, hoàn toàn áp chế Ngũ Hành tương khắc, cứng rắn hùng mạnh hiện lên trước mặt mọi người, biến thành một con rồng lửa. Mà chính diện nó lơ lửng một trận văn, cường đại không thể phản kháng.

[Hóa ra Túc Lê là tu sĩ hệ hỏa, mấy tháng rồi giờ tôi mới biết...]

[Thần Loan Điểu hệ hỏa!? Lần đầu tiên tôi gặp đấy... Mà hỏa linh này sao bá đạo quá vậy?]

[Quyết Phược Tự thêm trận ngự linh!? Chơi vậy cũng được nữa?]

[Minh Hồi chân nhân muốn lợi dụng phù chú chặn hết mọi đường của Túc Lê, nhưng hắn quên rằng trận có thể dựng ở bất kì đâu, Túc Lê đã trói hết đống thủy linh đó về cho mình. Sự linh hoạt này đúng là đột phá hạn chế thường thấy của trận pháp!]

Lần đầu Minh Hồi chân nhân gặp trận tu khó chơi như vậy, hắn đành phải chuyển mục tiêu công kích sang con rồng lửa kia. Lại một đống phù chú bay tới, cuối cùng cũng khống chế được con rồng đang bay lượn. Hắn mới thở ra một hơi, bỗng thấy cột nước hai bên trái phải mình, không biết từ khi nào, đang dần chuyển màu. Cột nước màu trắng trong veo dần ngưng tụ thành một màu đỏ lửa.

?!

[Uầy thật luôn, mọi người mau xem!]

[Hai cột nước kia cũng bị hỏa linh trấn áp rồi!]

[Bá đạo vậy sao!?]

[Không phải, bởi vì Quyết Phược Tự trong trận mở đầu vốn dùng để trói, trói cộng thêm uy lực của hỏa linh. Với cả... Túc Lê vẫn đang tiếp tục bày trận. Cậu ấy dùng trận mở đầu làm trung tâm, tiếp tục biến trận. Ôi trời ơi, hóa ra trận mở đầu lợi hại vậy sao?]

Trận mở đầu thật ra là trận pháp đơn giản nhất. Sở dĩ nó được gọi là trận mở đầu là bởi vì trận văn của nó có thể kéo dài vô hạn, trở thành bất kì trận pháp nào. Nhưng trận mở đầu không thể giành tiên cơ áp chế người, uy lực lại không mạnh, dễ bị áp chế ngược lại. Túc Lê cũng suy nghĩ kĩ rồi mới chọn sử dụng Quyết Phược Tự trong trận mở đầu để mở màn.

Thủy hỏa tương khắc, cậu dùng trận mở đầu khác thì có thể sẽ bị nước của Minh Hồi chân nhân dập tắt.

Quyết Phược Tự là thứ hết sức thừa thãi, cái này năm xưa dùng để trói đối thủ, mà đối thủ muốn thoát thì cũng chỉ cần một lát. Nhưng dùng để trói buộc thủy linh lại khác.

Phù tu có một nhược điểm hết sức rõ ràng, bọn họ chỉ có thể khống chế phù chú trong tay, những phù chú đã ném ra thì không thể. Tu sĩ giống Minh Hồi chân nhân có thể khống chế cùng lúc năm lá bùa, cho nên hắn sẽ giữ lại át chủ bài. Nhưng những con rồng nước kia là phù một lần, ném ra là không thể xen vào nữa.

Những cột nước hay rồng nước trông như trở ngại cho cậu này, thực tế dùng Quyết Phược Tự để khống chế lại hết sức đơn giản. Dù chỉ là trận mở đầu cấp thấp nhất cũng có thể dễ dàng bắt được chúng, việc còn lại chỉ là tranh thủ khống chế đống thủy linh không có ai sử dụng kia.

Màu đỏ dần loang nửa lôi đài, mà trận văn vẫn đang từng bước xâm chiếm lãnh địa của Minh Hồi chân nhân.

Cái tay đang cầm bùa của hắn khẽ run, nhìn khu vực thủy linh bao trùm dưới chân dần thu hẹp, không dám thả ra phù chú tương tự, chỉ có thể điều khiển mấy phù chú lơ lửng để chống chọi với công kích của rồng lửa.

[Sao Minh Hồi chân nhân không thả phù chú ra nữa? Vừa rồi ổng ném hăng lắm mà?]

[Hình như tôi hiểu rồi... Vãi đạn cái trận mở đầu đó đang dần biến thành trận ngự linh phiên bản siêu to!]

"Hoàn toàn hạn chế khả năng phát huy của phù tu." Đại sư trận pháp ở trên cao thấy thế cười nói: "Gậy ông lại đập lưng ông, thú vị."

"Điều này nghĩa là sao?"

"Minh Hồi thường xuyên dùng phù một lần, nên ban đầu hắn dựa vào số lượng, nhanh chóng giới hạn mọi khả năng phát huy của trận tu." Đại sư trận pháp giải thích: "Bây giờ tiểu tiên sinh sử dụng trận mở đầu, biến lôi đài thành trận ngự linh, tương đương với hạn chế không gian phát huy của phù tu. Ngài có thấy lôi đài không? Những nơi có hỏa linh phủ kín chính là phạm vi của trận ngự linh. Nếu Minh Hồi tiếp tục ném bùa thì đúng là sẽ có thể phá được trận ngự linh. Có điều phá xong thì những lá bùa hắn ném ra sẽ bị Quyết Phược Tự của Túc Lê khống chế, quay ngược lại đối phó hắn."

"Ban đầu hắn muốn lấn át trận tu, không ngờ tiểu tiên sinh chỉ dùng một trận đơn giản đã có thể thay đổi thế cục, xoay ngược lại lấn át hắn." Đại sư trận pháp cười nói: "Tu vi của hắn khá cao, nhưng cũng chỉ có thể khống chế năm phù chú cùng lúc. Hai cái để ngăn cản công kích của rồng lửa, một cái để duy trì tốc độ, chỉ còn hai cái để đối phó trận pháp dưới chân. Nhưng hắn sẽ dần tiêu hao nhiều linh lực hơn, còn trận pháp thì sẽ ngày càng mạnh."

Máy quay ghi lại tất cả lời giảng của đại sư trận pháp, người xem còn đang chấn động trước cảnh tượng trong sân nên chưa kịp thông não.

[Nói sao nhỉ? Aaaaaa não tôi không đủ dùng.]

[Hình như tôi hiểu được chút chút.]

[Ý ngài ấy là, Minh Hồi chân nhân ném phù ra thì thành rồng cho Túc Lê điều khiển, ném càng nhiều thì về sau chết càng thảm.]

[Trong sân đã có 5 con rồng lửa rồi á...]

[Minh Hồi chân nhân: Hối hận, biết thế lúc đầu không ném ra nhiều thế!]

Minh Hồi chân nhân hoàn toàn bó tay trước thế công này, hắn càng giãy giụa, đối thủ sẽ càng mạnh.

Trong lúc hắn do dự, Túc Lê vẫn luôn bày trận đã đưa trận văn trải rộng khắp lôi đài. Đến khi Minh Hồi chân nhân hoàn hồn thì đã không còn cơ hội đột phá, rồng lửa còn đâm thẳng vào mặt hắn, hỏa linh bá đạo gầm thét, nóng cháy vô cùng.

Túc Lê ở cách đó không xa ngừng tay đang bày trận, ngẩng lên khẽ cười: "Chịu thua chưa?"

Minh Hồi chân nhân im lặng một hồi, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Ta chịu thua."

Người chủ trì tuyên bố Túc Lê chiến thắng, Minh Hồi chân nhân thủ được hai ván lôi đài phải bước xuống, Túc Lê trở thành đài chủ mới.

"Đến ta!" Một tu sĩ chứng kiến xong cực kì hưng phấn, lập tức nhảy lên đài.

Túc Lê chắp tay chào, hai người nhanh chóng triển khai thế công.

Tu sĩ trận thứ hai là ngự thú sư, có khả năng khống chế linh thú cực mạnh, từ nãy đã bị cảnh Túc Lê ngự linh kích thích lòng háo thắng. Vừa lên đài, gã sốt ruột triệu hồi ra ba con linh thú, mỗi con chiếm một góc lôi đài, mắt lom lom nhìn Túc Lê.

Ngự thú sư đã triệu hồi xong, còn ngạc nhiên hỏi: "Cậu không bày trận à? Rõ ràng cậu có cơ hội bày trước mà."

"Không cần, bày trận pháp không cần tiên cơ." Túc Lê hỏi: "Anh đã chuẩn bị xong chưa?"

Ngự thú sư gật đầu, mấy con linh thú lập tức lao tới.

Túc Lê tiếp tục màn giống ban nãy đấu với phù tu, vừa tránh linh thú vừa tụ linh vào hai chân. Bộ pháp của cậu hơi lạ, mỗi lần đặt chân xuống đều tạo một cái ấn kì quái. Từng ấn xâu chuỗi, như là trận văn chậm chạp hiện hình.

[Chẳng lẽ đây là giậm chân thành trận trong truyền thuyết?]

[Không, giậm chân thành trận là mỗi bước tạo ra một trận pháp. Túc Lê làm vậy là tụ linh lực vào chân, cắt trận văn thành vô số điểm, lợi dụng bộ pháp xâu chuỗi...]

[Vãi, thế cũng được hả? Trận tu các người không dùng tay cũng bày được trận à?]

[Tôi từng thử trò này rồi, nhưng tôi không nghĩ tới việc phá ra thành các điểm, tôi là phá thành các đường, nhưng luôn bị cắt ngang. Tách thành điểm cần sự tập trung cao độ, hơn nữa còn phải làm hai việc cùng lúc.]

[Gì mà phức tạp vậy, cái cơ bản của việc bày trận là mắt trận và trận văn. Túc Lê chỉ là đặt linh lực vào chân, rồi tách trận văn thành các điểm thôi.]

Một lúc sau, khi người xem vẫn đang sôi nổi thảo luận, Túc Lê đột nhiên biến mất khỏi lôi đài.

Trận mở đầu, ẩn!

[????]

[Gì đấy?]

[Từ từ để tôi tra sách...]

[Hẳn là Quyết Ẩn Tự?]

Muốn đối phó ngự thú sư thì nhất định phải tránh được linh thú, muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước, ra tay với ngự thú sư là được. Quyết Ẩn Tự chỉ có thể giúp ẩn thân trong hai nhịp thở, khán giả nhìn thấy bóng dáng Túc Lê chạy xuyên qua lôi đài, lại biến mất. Cậu dùng tốc độ cực nhanh kéo ba con linh thú chạy khắp nơi, linh ấn rải đầy lôi đài, dần tụ thành hình.

Ngự thú sư hoảng loạn kêu: "Trước hết phá trận văn!"

"Muộn rồi." Túc Lê bỗng xuất hiện trước mặt gã, tay cầm một thanh linh kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng vào giữa mày ngự thú sư.

Ngự thú sư không thể cựa quậy, dưới chân gã không biết từ khi nào đã xuất hiện một trận trói buộc, làm gã cứng đờ tại chỗ.

Tiếng hoan hô bùng nổ, khán giả chưa từng chứng kiến trận tu chiến đấu đặc sắc như vậy, ván thứ hai kết thúc khiến cảm xúc càng thêm nhiệt liệt. Túc Lê bắt đầu ván thứ ba trong tiếng hò reo của khán giả, cậu vẫn cho đối thủ cơ hội chuẩn bị, đổi trận mở đầu. Trận pháp tầng tầng lớp lớp dựng ra từ tay cậu khiến người ta khó lòng phòng bị, ba trận đấu như ba bài giảng trong sách giáo khoa, Túc Lê phát triển trận mở đầu thành các loại trận pháp vô cùng tinh tế.

[Quá tuyệt vời!]

[Giờ tôi học trận mở đầu có kịp không?]

[Đối phó với mỗi nghề khác nhau dùng trận mở đầu khác nhau, quá mạnh.]

[Tôi luôn rất khó hiểu không biết trận tu chiến đấu kiểu gì, hóa ra mạnh như vậy... Xin lỗi vì tôi đúng là ăn hại chỉ biết gây cản trở.]

"Trận tu mạnh như vậy sao?" Một tu sĩ quan sát từ đầu tới cuối, không khỏi nhìn sang bên cạnh: "Anh Du có xem hiểu không?"

"Cậu ta còn rất nhiều át chủ bài chưa để lộ..." Du Tư nhìn chằm chằm Túc Lê trên lôi đài: "Cậu ấy sinh ra là để chiến đấu."

Người chủ trì hỏi Túc Lê: "Cậu đã hoàn thành ba trận. Túc Lê, cậu có quyền chọn tạm nghỉ ngơi hoặc tiếp tục thủ lôi."

Túc Lê nhìn trời: "Vậy tiếp tục đi. Ta có thể uống nước không? Hơi khát."

Người chủ trì sững sờ: "Tất nhiên là được rồi."

[Sốc vãi! Cậu ấy còn linh lực hả?]

[Mẹ ơi con sợ, đấu những ba trận mà cậu ấy vẫn chưa dùng hết linh lực?]

[Nhìn dưới chân người ta đi, có trận tụ linh kìa...]

[Má! Trận tu phạm quy vãi!]

Túc Lê xuống đài đi tới chỗ ba lô của mình, lấy ra bình chè đỗ xanh trước đó chưa uống xong. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Túc Lê uống chè đỗ xanh, đến khi bình rỗng rồi, cậu còn chưa đã thèm liếm môi.

"Được rồi."

[Rõ ràng là một bé con mà sao lại phách lối vậy nhỉ.]

[Ba trận mà còn đánh tiếp? Coi chừng lật xe đó nhóc.]

[Đã ghiền thật đó, tôi không đoán được hướng chiến đấu luôn, hóa ra trận tu mạnh như vậy.]

[Thánh bắt đầu mở lớp đi ạ, em vở bút sẵn sàng đây rồi.]

[Trận tu đây đã múa bút thành văn!]

Túc Lê uống xong chè đỗ xanh, cả người tinh thần hẳn, tốc độ đánh ván thứ 4 cũng nhanh hơn.

Cậu thắng 3 trận liên tiếp đã gây áp lực tâm lý cực lớn cho mọi người. Trận thứ 4, vừa mở màn tốc độ của cậu đã nhanh, còn càng lúc càng nhanh, đối thủ của cậu bị đánh cho trở tay không kịp.

[Khoan? Chè đỗ xanh hiệu gì thế?]

[Để tôi tua lại xem.]

[Ban nãy Minh Hồi chân nhân uống bình linh khí cũng không có hăng được như vậy!]

Chẳng mấy chốc đã kết thúc trận thứ 4. Túc Lê đã dùng 4 thức mở đầu, đều là thức mở đầu cơ bản rồi triển khai thành các trận pháp khác. Trông thì tưởng là rất mạnh, thực tế cậu luôn là từng chút chiếm lấy ưu thế, cuối cùng nghiền nát đối thủ. Ván thứ 5 bắt đầu, lần này Túc Lê dùng lại thức mở đầu đã từng dùng, hoàn mỹ phục chế, không hề có vẻ mệt mỏi.

[Vãi chưởng thật sự luôn ý, vẫn đánh được nữa hả!?]

[Có ai ở hiện trường hỏi giùm cậu ấy dùng trận tụ linh gì được không, dạy tôi với.]

[Đấng ơi chậm thôi ạ.]

[Hu hu não em không theo kịp tiểu tiên sinh ơi.]

[Mấy trận này có thể thành kinh điển luôn. Mẹ nó, đây mới là trận tu dạy học nè!]

Ở nơi xa, đại tông sư đang xem đấu lôi đài không khỏi xúc động.

Đồ đệ nhỏ hỏi: "Thái sư phụ sao vậy ạ?"

Đôi mắt lão nong nóng: "Không, chỉ là rất lâu rồi không thấy hừng hực như vậy..."

Nhớ năm đó khi trận tu còn hưng thịnh, cũng là như thế biến hóa các loại trận pháp. Mỗi tổ hợp trận mở đầu là một trận pháp khác nhau, từ đó phát triển thành bàn cờ, đùa bỡn đối thủ trong lòng bàn tay.

Đồ đệ nói: "Nhưng mà Thái sư phụ, trận tu bên ngoài không có giống như vậy."

Đại tông sư im lặng một hồi, đôi mắt phản chiếu hình ảnh trên điện thoại: "Con à, hãy thu thập hành lý, chúng ta tới kinh đô một chuyến. Hãy truyền tin cho mấy người bạn của ta, nói là ta có việc cần bàn."

-

Trở lại lôi đài, trận pháp nghiền ép khiến tu sĩ không thể ra chiêu, cuối cùng chỉ có thể tiếc nuối nhận thua.

Trời đã tối, người xem trên khán đài còn đông hơn lúc sáng, tiếng reo hò cũng càng thêm nhiệt liệt.

"Thông 6 ván!!"

"Không cần 6 ván!!! Đánh 7 ván luôn cho tôi!"

"Kích động quá đi mất!!!"

Người chủ trì kích động hỏi: "Túc Lê, cậu có muốn tiếp tục không?"

Túc Lê lại giương mắt nhìn trời, tối hẳn rồi: "Chờ chút, để ta hỏi."

Người chủ trì và khán giả: Hỏi?!

Túc Lê tìm gia đình mình trên khán đài, sau đó nhảy lên phần tường rào giữa lôi đài với khán đài, nói chuyện với ba Túc.

[Cậu ấy hỏi gì thế?]

[Mau lên mau lên, tôi muốn xem ván thứ 6!]

Một lúc sau, Túc Lê lộn ngược về lôi đài, lấy ba lô của mình.

Người chủ trì sững sờ: "Túc Lê?"

Túc Lê đeo ba lô, quay đầu lại bảo: "Ta không đánh nữa, tới giờ ăn cơm rồi."

Khán giả đang thích thú: "..."

[Tác giả có lời muốn nói]

Bé Lê: Papa, đã đặt phòng ăn chưa ạ?

Ba Túc: Đặt rồi.

Bé Minh: Papa bảo hôm nay ăn thịt nướng!

Mắt bé Lê sáng trưng: Vậy anh không đánh nữa.