Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 98: Ánh chớp.



Edit: Ry

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Túc Lê đeo ba lô đi thẳng ra ngoài, mặc kệ một đám đang chờ mong xem cậu đánh liền bảy ván.

[Gì vậy trời? Ăn cơm?]

[Tu sĩ ăn cơm làm gì!? Mười ngày không ăn cũng không có vấn đề.]

[Còn trẻ thì phải hăng hái lên chứ? Phải nói gì đó chấn động vào chứ? Làm quả tin rầm rộ thắng liền bảy ván trong ngày đầu tiên đi xem nào?]

[Ăn cơm? Đây không cho phép! Cậu đứng lại cho tôi!]

[Vãi nồi cứ thế đi thật hả?]

Túc Lê không quan tâm, vốn dĩ đánh tới trời tối là đã vượt xa dự định của cậu, lại thêm papa đặt bàn rồi, không cần phải dây dưa trên lôi đài làm gì. Dù sao cũng chỉ còn 2 trận nữa thôi, mai đánh cũng thế. Cả nhà dắt nhau rời khỏi hiện trường, người từ các phe trong giới tu đạo cũng không thể ngăn họ lại để phỏng vấn, thậm chí nhà họ Túc đi đâu ăn còn không biết.

Tối đó cả nhà ăn thịt nướng thật, còn là tiệc BBQ bên bể bơi, địa điểm là biệt thự của Trần Kinh Hạc trong thủ đô. Có xe chuyên dụng đưa đón, đầu bếp chuyên gia đã bày sẵn thịt bên bể bơi, mùi thơm khiến tất cả không khỏi chảy nước miếng.

Túc Lê không có hứng với bơi lội, một tay cầm nước trái cây một tay cầm đĩa thịt nướng ra góc ngồi ăn. Túc Minh thì đã thay quần bơi, đeo phao chạy nhong nhong, muốn xuống nước lại không dám, ngồi ở thành bể vẩy nước tung tóe, hiển nhiên là chú mèo thích nghịch nước nhất của tộc Cửu Vĩ Thiên Miêu.

"Bé Minh, qua đây ăn nào, đừng nghịch nước nữa." Ba Túc vừa gọi Túc Minh vừa đặt một xiên thịt nướng vào đĩa.

Ở bên kia, Túc Lê vừa ăn vừa nghe Trần Kinh Hạc báo cáo: "Sau lưng họ Thích kia còn có người?"

"Tam Thủy kiếm phái có vấn đề, tôi chưa điều tra được cụ thể. Nhưng tôi vẫn không hiểu mục đích họ tìm mảnh vỡ kiếm Huyền Thính là gì?" Trần Kinh Hạc suy tư: "Chẳng lẽ thật sự là vì lời đồn trong Kiếm Tông?"

"Lời đồn gì?" Túc Lê cũng không hiểu, Đan Tu Dương lấy được mảnh vỡ, rồi sao?

Đến cả Trần Kinh Hạc còn không biết cách đúc kiếm Huyền Thính, dưới gầm trời này chỉ có mình cậu nắm được phương pháp, những người khác dù có lấy được đủ mảnh vỡ cũng không thể khôi phục lại kiếm Huyền Thính...

Trần Kinh Hạc nói: "Một lời đồn vô lý lắm, tôi điều tra Tam Thủy kiếm phái nên mới biết. Nghe nói là trên thân kiếm Huyền Thính Thượng Cổ có ngàn vạn kiếm trận kiếm quyết, ai sở hữu kiếm Huyền Thính thì sẽ có được tất cả điển tịch kiếm pháp thời Thượng Cổ. Ngài nói có buồn cười không?"

Túc Lê ngạc nhiên, nhìn sang Ly Huyền Thính bên cạnh: "Ngươi mạnh vậy sao?"

Ly Huyền Thính cũng không hiểu: "Kiếm pháp của ta là do ngươi dạy mà?"

"Phượng Hoàng đại nhân, bây giờ không phải vạn năm trước nữa. Trận pháp xuống dốc, kiếm pháp mặc dù vẫn luôn có truyền thừa nhưng cũng không còn thịnh vượng như thời của chúng ta." Trần Kinh Hạc trường thọ, chứng kiến thay đổi của thế gian trong cả chục nghìn năm: "Dù chỉ là lời đồn thì thời đại bây giờ vẫn sẽ có rất nhiều người muốn tranh giành. Huống hồ đây chỉ là lời đồn trong nội bộ Kiếm Tông, bên ngoài gần như không nghe gì. Càng là những tin ít người biết như vậy lại càng dễ tạo ảo giác nó là thật."

"Những năm qua Tam Thủy kiếm phái bị Thiên Nguyên kiếm phái đè đầu, địa vị đứng đầu Kiếm Tông luôn nằm trong tay Trương Thủ Không. Họ Thích cố kinh doanh nhiều năm cũng không kéo được Tam Thủy kiếm phái lên, nguyên nhân chủ yếu là do đệ tử trong phái không bằng bên Thiên Nguyên." Trần Kinh Hạc: "Lão ta hợp tác với Đan Tu Dương để giành lấy kiếm Huyền Thính, nếu lời đồn là thật, vậy Thiên Nguyên kiếm phái sẽ không phải là đối thủ của họ."

Túc Úc mồm đầy thịt phát biểu: "Nhân tu lục đục dữ dội vậy cơ à, có cần phải thế không? Toàn tìm đường ngang ngõ tắt vậy?"

Bạch Quân nói: "Vì lợi ích chứ sao, càng lên cao thì càng khát vọng quyền lực, vậy là bình thường."

Túc Úc nghe thế chẹp miệng, tiện tay rút hai xiên thịt trên đĩa.

"..." Túc Lê nhìn đĩa của mình mất hai xiên: "Của em mà."

Túc Úc tùy tiện: "Tí nữa anh lấy bù cho, trẻ con ăn lắm thế làm gì, tối ngủ lại đầy bụng. Anh chỉ đang giải quyết hộ thôi." Nói xong thò tay lấy xiên nữa.

Ly Huyền Thính đưa đĩa của mình sang: "Đây, không đủ thì ta đi lấy thêm."

"Đủ." Túc Lê nhanh chóng quay trở lại vấn đề chính. Cậu cứ tưởng Thích trưởng lão sẽ gây ra sóng gió gì đó, dù sao lão cũng giúp đỡ Đan Tu Dương nhiều năm như vậy, không ngờ chỉ là vì một lí do ngớ ngẩn: "Chắc chắn đứng sau Đan Tu Dương là Tam Thủy kiếm phái chứ?"

Trần Kinh Hạc: "Theo như những gì điều tra được thì gần như là 100%. Sau khi hội võ đạo kết thúc, chúng ta có thể thu lưới."

Đến lúc đó đưa một phần tư liệu cho Thiên Nguyên kiếm phái, không cần bọn họ ra tay, chuyện cũng sẽ được thuận lợi giải quyết.

Thảo luận kết thúc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Bữa tiệc này kéo dài tới tối muộn, mọi người lục tục xuống nước chơi, chỉ có Túc Lê là nằm trên ghế bên thành bể nghỉ ngơi. Cậu liếc Ly Huyền Thính cũng ngồi bên cạnh, bèn hỏi: "Ngươi không xuống nước chơi cùng mọi người à?"

"Thôi." Ly Huyền Thính hỏi: "Ăn hết rồi à? Ta đi lấy thêm nhé?"

"No rồi, tạm nghỉ một chút." Túc Lê lại hỏi: "Lần này thuận lợi thì sẽ lấy được hai mảnh vỡ. Ta có cảm giác ta sắp nhớ lại hết rồi. Huyền Thính, ta cho rằng thứ Thiên Đạo hạn chế ta không chỉ có Niết Bàn. Ta từng mơ thấy mình chống đối Thiên Đạo, có khi nào từ đầu ta đã sai rồi không?"

Ly Huyền Thính thoáng im lặng, những lời hắn muốn nói lại bị phong ấn vô hình xóa đi, đành phải thôi: "Xem ra những chuyện này chỉ có thể đợi ngươi nhớ ra, ta không thể tiết lộ được. Nhưng trước kia ngươi quyết định làm vậy, đó không phải là tùy tiện quyết định, sai hay đúng thì có gì khác nhau?"

"Ngọc Phượng Hoàng chỉ bảo vệ nửa thần hồn của ngươi, còn một nửa bị giam trong thân kiếm." Túc Lê hỏi: "Huyền Thính, có khi nào... Thật ra nửa thần hồn của ngươi biến mất không phải là vì thân kiếm vỡ, mà do một nguyên nhân khác, khiến ngươi không thể thoát khỏi thân kiếm, bị giam cầm ở một vùng hỗn độn. Ngươi nghĩ liệu có khả năng đó không?"

Ly Huyền Thính suy tư: "Cũng có thể, tại sao ngươi lại nghĩ vậy?"

"Ta vẫn chưa chắc." Túc Lê nghĩ đến đốm long hồn được mình bỏ vào thân kiếm: "Ngươi chờ chút đi, ta sắp nhớ lại rồi."

Ly Huyền Thính dịu dàng nhìn cậu: "Không vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Tiếng điện thoại kêu, ba Túc ở đằng kia nghe máy: "Ài, con tôi ấy hả, không phải là tôi dạy tốt mà là thằng bé nó giỏi. Dạy thế nào á? Tôi có dạy đâu, bé bé tự học mà."

"Ây đâu có đâu có. Cái gì? Có nhận đồ đệ không á? Không nhận, thằng bé còn bận đủ thứ, còn đi học nữa, hội võ đạo kết thúc là phải chạy đi thi, làm sao có thời gian dạy đồ đệ."

Ba Túc nói chuyện điện thoại, mẹ Túc ngồi bên kia đang chụp ảnh cũng bắt đầu có cuộc gọi.

Chị đổi phong thái dịu dàng mọi ngày, trở nên lạnh lùng cao quý: "Lên hot search? Cái gì cần xóa thì xóa đi, còn đâu kệ. Bé bé rất bận, đạo diễn nào gọi cũng kệ, bảo là học tập quan trọng nhất. Quảng cáo? Nhà tôi làm gì thiếu tiền, mấy cái này không cần hỏi ý kiến của tôi."

Hai vợ chồng nói chuyện điện thoại cũng không cố ý tránh người khác, Bạch Quân bèn hỏi: "Mẹ ông gần đây bận lắm à?"

Túc Úc à một tiếng: "Không phải đâu, là do mấy cái chương trình hồi xưa bé Lê quay tự dưng hot lại ấy, đạo diễn với công ty quảng cáo gọi liên tục, nói là muốn làm phim cho hai thằng nhóc. Mỗi ngày phòng làm việc của mẹ tôi chỉ toàn nghe điện thoại thôi."

Ba Túc nói chuyện với người này xong lại có người khác gọi: "Ô, lão Lý đấy à? Rồi rồi rồi, ông có xem hội võ đạo không, bé bé nhà tôi siêu không?"

Bạch Quân khựng lại: "Thế ba ông?"

Túc Úc bình tĩnh như không: "Đàn ông trung niên mà. Hồi tôi tham gia giải đấu Yêu tộc ba tôi còn tổ chức tiệc đãi cả tộc cơ, đi từng bàn nâng chén, vừa uống vừa chém gió. Ông yên tâm đi, đây mới là bắt đầu thôi."

Nói rồi cậu chàng kêu lên: "Mẹ, mẹ lựa xong quần áo ngày mai cho cho bé bé chưa? Dùng ba lô nào thế?"

Bạch Quân: "Ông lại định làm gì thế?"

Túc Úc: "Chỉ còn hai trận lôi đài nữa, tôi tin vào ánh sáng."

-

Buổi tối cả nhà ngủ lại biệt thự của Trần Kinh Hạc, hôm sau mới về núi Tùng Lâm.

Đi đường tắt tới khu du lịch, Túc Lê định xuống xe mua mấy cái bánh bao, kết quả thấy trước cửa tiệm xếp một hàng dài.

"Bé bé có ăn không, để papa ra xếp hàng?" Ba Túc hỏi.

Túc Lê lắc đầu: "Thôi ạ, con ăn cái khác."

Đến sân đấu, trên khán đài đông nghịt người.

[Ghét thật đó, tối qua tôi không ngủ được, má nó cứ nhắm mắt vào là nằm mơ thấy chuỗi thắng 7 trận.]

[Lầu trên bị sao thế? Ông mới nói là không ngủ được mà!? Lại còn nằm mơ?]

[Hôm nay chắc Túc Lê không mắc lỗi gì đâu nhỉ? Tôi chuẩn bị tiền để đập quà rồi.]

[Tối qua đây vất vả học trận mở đầu cả đêm, đầu óc theo kịp, nhưng tay chân không theo kịp.]

[Hôm nay dạy gì thế? Liệu tôi có được thấy giáo trình đánh kiếm tu không?]

[Tôi cũng muốn học đánh kiếm tu. Thế mà hôm qua lại không có kiếm tu nào lên sân, kiếm tu thế hệ này giỏi giữ bình tĩnh thật đấy.]

Tranh tài hôm nay là tiếp tục của chuỗi đấu hôm qua, nhờ hành động vĩ đại thắng 5 trận liền của Túc Lê, quyền đấu lôi đài vẫn nằm trong tay cậu, cậu có thể lựa chọn nghỉ ngơi tiếp hoặc hoàn thành hai ván còn lại. Người chủ trì hỏi lựa chọn của Túc Lê, quả nhiên cậu muốn tiếp tục.

Người chủ trì hỏi: "Hôm nay cậu ăn no chưa?"

"Ta ăn sáng rồi." Túc Lê nghi hoặc nhìn người chủ trì: "Tại sao lại hỏi vậy?"

[Là vì sợ bé đánh được một nửa lại chạy đó!]

[Hôm nay nhất định phải xong 7 ván đấy nhé! Không đánh xong không cho phép ăn cơm!]

[Lầu trên ác thật đấy, bé con vẫn đang lớn mà, lúc cần ăn vẫn phải ăn.]

Người chủ trì: "Không có gì, vậy hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục chuỗi đấu hôm qua."

Hắn lớn tiếng hô: "Hôm nay có tu sĩ nào muốn khiêu chiến đài chủ ạ?"

Các tu sĩ dưới sân im re, so với hôm qua thì họ cẩn thận hơn nhiều, nhất là khi đã chứng kiến chiến tích vĩ đại của Túc Lê, giờ bảo đấu với cậu ai cũng do dự. Nếu hôm nay xuất hiện đài chủ, vậy cạnh tranh cho suất đài chủ thứ hai sẽ càng thêm kịch liệt, từ đó biến thành đấu luân phiên.

"Ta lên."

Giữa khoảng lặng dài, một tu sĩ nhảy lên lôi đài.

Các tu sĩ đang chuẩn bị chiến đấu chuyển sang quan sát tình hình, Du Tư thấy vậy lắc đầu: "Hắn không thắng được, hắn không phải đối thủ của Túc Lê."

Tu sĩ bên cạnh hỏi: "Nhưng mà nếu không ai lên thì về sau sẽ thành thay phiên. Túc Lê thật sự mạnh như vậy ư? Tại sao những người kia không dám lên?"

Du Tư: "Chính vì cậu ta rất mạnh nên mới cần lựa chọn."

Một bên khác, Tạ Hòa Phong và Mộc Tiệm cũng đang quan sát tình huống trên sân.

Mộc Tiệm hỏi: "Trận này thế nào?"

"Thật ra hôm qua cậu ấy đã đẩy tình thế lên một đỉnh điểm khó có thể công phá. Nếu hôm qua cậu ấy đánh tiếp ván thứ 6 thì sẽ có rất nhiều người muốn lên để đánh bại Túc Lê. Nhưng trải qua một đêm nghỉ ngơi, Túc Lê đã trở lại trạng thái mạnh nhất, mà cậu ấy vốn mạnh rồi, không ai dám lấy trứng chọi đá."

Tạ Hòa Phong bình thản nói: "Quy tắc đấu lôi đài rành rành ra đó, ván đầu tiên sẽ tốn rất nhiều linh lực, nếu thế thì hai trận tiếp theo sẽ càng tốn sức. Những người này nói là đang quan sát, thực tế là đang đợi một người khác mạnh hơn lên kéo Túc Lê xuống, như vậy thì cuộc đấu sẽ trở về hình thức đơn giản."

Mộc Tiệm: "Nếu không ai lên thì sao?"

Tạ Hòa Phong đáp: "Vậy cuộc chiến giành vị trí đài chủ thứ hai sẽ càng thêm kịch liệt."

Túc Lê vẫn dùng thức mở đầu giống hôm qua để khởi động, chỉ là cậu đổi một trận khác, đánh cho đối phương trở tay không kịp, không thể dự đoán được động tĩnh của cậu, mới mấy phút đã bị trận pháp bao vây tấn công từ bốn phía, không tới một tiếng đã thảm hại xuống đài.

[Cảm giác tiểu tiên sinh nghỉ ngơi một đêm đánh còn nhanh hơn.]

[Hôm qua là còn vừa phải nương tay nể mặt người ta, hôm nay là vả bôm bốp luôn.]

[Có thể là do hôm qua đói, hôm nay ăn no rồi.]

[Aaaaaa, chuỗi thắng 7 ở ngay trước mắt rồi!]

[Giờ ai dám lên chứ, lên lúc này có khác gì hiến mạng chốt sổ?]

Tiếng vỗ tay trên khán đài càng thêm nhiệt liệt, Túc Lê chỉ còn thiếu một trận là đủ chuỗi thắng 7.

Đối thủ cuối cùng của Túc Lê, khán giả thảo luận rất kịch liệt, xem đấu lôi đài tất nhiên là muốn xem mấy người mạnh đấu với nhau. Nhưng Túc Lê quá mạnh, trong tình huống này thì những người khác sẽ càng thêm cẩn thận, suy tính kĩ càng hơn rất nhiều.

Người chủ trì kích động kêu lên: "6 ván thắng! Chỉ còn thiếu một ván nữa là chúng ta sẽ có đài chủ đầu tiên, ai sẽ lên đấu đây ạ!"

Hắn vừa dứt lời, khán giả lập tức nhìn về 13 vị tu sĩ còn lại, hai bên góc có hai cánh tay giơ lên, đó là Tạ Hòa Phong và Du Tư.

[Vãi?! Tạ Hòa Phong và Du Tư đều xung phong?]

[Aaaaaa họ cũng không ngồi yên được nữa rồi!]

[Pha này hơi liều, những người kia chỉ đợi trận này để ngư ông đắc lợi thôi!]

Người chủ trì hô: "Đối thủ của trận này là Tạ Hòa Phong!"

Lời này vừa ra, Du Tư ở góc bên kia không nhịn được chửi bậy, sau đó thu tay về, lạnh lùng nhìn Tạ Hòa Phong.

Mộc Tiệm sững sờ: "Hòa Phong, cậu chắc chắn là muốn lên lúc này chứ?"

"Lên giờ hay lên sau thì có gì khác nhau?" Tạ Hòa Phong thản nhiên cười: "Đây là hội võ đạo, tới cuối đều sẽ phải đánh một ván với tất cả người ở đây. Chiến lược nào cũng vậy, đặt trước mặt sức mạnh tuyệt đối đều vô dụng thôi. Ta tới hội võ đạo không phải vì cái vinh quang trên đỉnh, ta chỉ là khát vọng đột phá."

Đúng vậy, anh khát vọng đột phá.

Từ khi còn niên thiếu, anh đã bắt đầu có khát vọng này. Danh hiệu thiếu niên Kiếm Tiên giống như gông xiềng trói buộc anh, dù cho kiếm pháp của anh ngày một tiến bộ, Tạ Hòa Phong lại luôn có cảm giác bình cảnh khó đột phá nằm ở tương lai gần. Anh tới hội võ đạo càng lâu, cảm giác đó càng thêm rõ rệt.

Mấy ngày trước Thích trưởng lão tới tìm anh, cung cấp cho anh một chiến lược tuyệt vời để có thể thuận lợi vào vòng trong, nói là lão sẽ giúp anh leo lên đỉnh cao. Tạ Hòa Phong dứt khoát từ chối cành ô liu này của Tam Thủy kiếm phái. Nếu nói trước đó anh còn do dự, vậy sau khi nhìn thấy bài thi kiếm pháp của Túc Lê, lòng anh đã rõ.

Dù có thế nào, anh cũng muốn thoải mái đánh với Túc Lê một trận.

Sở dĩ anh chọn ván cuối, là vì chỉ có ván này, đôi bên mới dốc hết sức vì thắng lợi.

Đường tu hành dài đằng đẵng, nguyện dành cả kiếp này để theo đuổi kiếm đạo.

Tạ Hòa Phong tung người nhảy lên đài, chắp tay ra hiệu: "Xin được chỉ giáo."

Túc Lê thấy anh thì mỉm cười: "Tới rồi sao?"

Tạ Hòa Phong gật đầu: "Ta có ấn tượng rất sâu với trận pháp của cậu, nhưng ấn tượng mạnh nhất vẫn là kiếm pháp của cậu."

Mà anh còn luôn có một cảm giác hoang đường. Căn cứ vào thân pháp, bộ pháp của Túc Lê, khác hẳn với lời đồn của quần chúng, anh cảm thấy Túc Lê am hiểu kiếm pháp hơn.

Túc Lê nghe vậy cười: "Rốt cuộc anh muốn xem trận hay là xem kiếm?"

Tạ Hòa Phong giơ kiếm lên: "Không có gì khác biệt hết, ta chỉ là muốn đấu với cậu một trận."

"Ơ? Cậu bé kia là cái cậu hôm nọ đi cùng Lê Lê đúng không?" Mẹ Túc thấy Tạ Hòa Phong thì khá ngạc nhiên: "Thằng bé này dũng cảm thật."

Ba Túc lại không cho là vậy: "Ánh mắt thằng bé nhìn bé bé rất thuần túy, hẳn là muốn thoải mái đánh một trận, một người như vậy rất hiếm thấy. Ngày nay giới tu đạo có quá nhiều đấu đá, những đứa trẻ một lòng hướng đạo như cậu bé đó ngày càng ít."

Túc Úc lại cứ dán mắt vào cái ba lô trắng đen của Túc Lê, lần này đấu với Tạ Hòa Phong thì chắc sẽ lấy thứ trong ba lô ra chứ?

Hai người trên sân không lao vào đánh ngay, rõ ràng người chủ trì đã tuyên bố bắt đầu, nhưng cả hai vẫn mỗi người đứng một góc. Kiếm đã rời vỏ, lại không ai nhúc nhích.

[Ơ? Túc Lê lấy kiếm ra kìa? Chẳng lẽ họ định đấu kiếm pháp với nhau?]

[Đùa hả, Túc Lê chỉ biết kiếm pháp cơ bản thôi! Mà kiếm kia là kiếm gì? Kiếm gỗ? Liệu có đỡ nổi một chiêu của Tạ Hòa Phong không?]

[Tôi không hiểu lắm, tiểu tiên sinh định làm gì vậy?]

[Hả? Đừng mà, tại sao lại dùng sở đoản của mình để so với sở trường của Tạ Hòa Phong chứ!]

"A Ly đổi kiếm." Ly Huyền Thính đột nhiên nói.

Vừa dứt lời, tất cả nhìn Túc Lê dưới sân, chỉ thấy cậu bé cầm trong tay một thanh kiếm gỗ trông rất quen, chứ không phải là kiếm sắt hôm thi kiếm pháp.

Người khác không biết, nhưng nhà họ đều biết thanh kiếm gỗ đó là thứ Túc Lê cầm mỗi ngày để luyện kiếm.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tạ Hòa Phong xông lên trước.

Kiếm tu thân pháp như gió, tự do xuyên thẳng qua lôi đài, ánh kiếm giao thoa. Chớp mắt sau Túc Lê cũng di chuyển, lôi đài xuất hiện từng chấm đỏ, khởi đầu giống hệt những trận trước.

[Aaaaa trận mở đầu tới rồi!]

[Aaaa vẫn là trận pháp, tôi yêu trận pháp!]

[Ơ chưa thấy trận mở đầu này bao giờ? Trận này là trận gì?]

Một trận mở đầu mới xuất hiện trước mặt Tạ Hòa Phong, anh không chút hoảng hốt, kiếm đi theo người, bổ ra một đường cắt ngang dấu đỏ, phá hủy trận hình cơ bản của trận mở đầu.

[Tạ Hòa Phong quá bình tĩnh!]

[Không hổ là thiếu niên Kiếm Tiên, mọi người có nhìn thấy không, ánh kiếm đang bao phủ quanh người cậu ta, tức là kiếm vực sắp triển khai rồi.]

[Tại sao trận mở đầu bị phá hủy rồi mà Túc Lê lại bày trận tiếp theo dựa trên nó? Chẳng lẽ cậu ta có ý tưởng mới?]

[Vãi chưởng vãi chưởng, tôi nhận ra rồi, trong sách có, hình như đây là Quyết Công Tự trong trận mở đầu.]

[Quyết Công Tự!?]

Trận tu trong ấn tượng của đại chúng không hề mạnh, Túc Lê xem như trường hợp đặc biệt, còn là một trường hợp đặc biệt mấy ngàn năm chưa chắc có nổi một người. Tất cả đều biết cậu mạnh, mạnh ở khả năng bày trận, gặp nguy không loạn, mạnh ở khả năng khống chế cục diện trận đấu, biết dùng trận pháp gì đối phó ai. Nhưng suy cho cùng, cái mạnh của cậu nằm ở trận pháp, mà mỗi lần Túc Lê đánh bại đối thủ cũng là dựa vào trận pháp.

Cho nên khi thấy Quyết Công Tự, các tu sĩ hiểu trận pháp bắt đầu mờ mịt.

Bởi vì Quyết Công Tự là một quyết cực kì có hại cho trận mở đầu. Trận văn cơ bản của nó đã định trước từ nó không thể phát triển ra bất cứ trận pháp phòng ngự nào, cũng không thể tạo thành trận hỗ trợ, chỉ có thể phát triển thành trận công kích. Tức là nó cắt đứt mọi cơ hội tăng cao phòng ngự của trận tu, không thể tạo trận tụ linh để hỗ trợ, cũng không có trận giúp cản đòn của đối thủ, chỉ có tấn công.

Chém đứt khả năng biến đổi linh hoạt của trận pháp, vứt bỏ tất cả đường lui, biến thành trận tu chỉ biết tấn công.

[Đây là... Thừa thãi trong thừa thãi!]

[Cái này thì chơi khỉ gì nữa? Quyết Phược Tự còn có thể biến hóa, nhưng trận tu lại đòi so lực công kích với kiếm tu?! Đùa nhau hả?]

Quyết Công Tự thành hình, thân pháp của Túc Lê trở nên nhanh hơn hẳn nhờ có trận mở đầu hỗ trợ. Mà lúc này, kiếm quyết của Tạ Hòa Phong cũng bổ xuống liên tục như bom, mới bắt đầu đã tấn công dữ dội, tỏ rõ anh đang dốc hết sức để đối phó Túc Lê.

Tất cả hồi hộp theo dõi, Túc Lê rất tự nhiên di chuyển, cậu không dừng lại dựng trận pháp khác mà tiếp tục dựa vào trận pháp tăng tốc, linh hoạt tránh đòn của Tạ Hòa Phong.

[Làm gì vậy trời huhu.]

[Coi Túc Lê đánh nhau, mỗi trận đấu đều đổi mới nhận thức của tôi.]

[Này là dùng sở đoản đấu với sở trường của Tạ Hòa Phong rồi, bé bé ơi tỉnh đi, mình không được tự cao.]

-

Trên khán đài, tất cả mọi người bị trận chiến có tiến có lùi này hấp dẫn. Nhất là Túc Lê, ban đầu cậu chỉ bày một trận mở đầu, sau đó tập trung tránh đòn của Tạ Hòa Phong.

"Trận này chắc sẽ đánh rất lâu." Ly Huyền Thính hiểu rõ Túc Lê như lòng bàn tay, thấy trận mở đầu đã biết cậu định làm gì. Hắn nói: "A Ly không muốn kết thúc nhanh, em ấy đang đợi Tạ Hòa Phong tung ra kiếm vực."

Ba Túc nhìn điện thoại: "Vậy để ba đặt thức ăn ngoài, trưa nay nhà mình muốn ăn gì nào, đặt luôn cho bé bé, đợi đánh xong là có thể ăn..."

Túc Minh lấy ba lô ra: "Con mang theo đồ ăn vặt này, mọi người cùng ăn đi!"

Nói rồi bắt đầu lôi đồ từ trong ba lô ra, bỗng lôi ra được một mô hình: "Ơ?"

Túc Úc thấy thế sửng sốt: "Đây là ba lô của bé Lê mà!?"

Túc Minh: "Không phải! Đây là ba lô của em, trong này còn có bánh quy heo con này."

Cậu nhóc hào phòng mở rộng ba lô: "Anh xem đi."

Trong ba lô có một mô hình Siêu Nhân Điện Quang hết sức quen thuộc, ngoài ra còn có một đống đồ ăn vặt linh tinh.

"..." Túc Úc quay sang, nhìn thấy ánh mắt "hiền từ" của mẹ.

Móa!! Lại tính sai!

"Mama!" Túc Minh ôm ba lô nhìn sấm sét trên trời: "Mama sét đánh! Trời sắp mưa ạ?"

Mẹ Túc lại nghiêm túc nhìn lên: "Bé ngốc, đó không phải là sét đánh, đó là kiếm vực do ánh kiếm tạo thành."

Kiếm vực của Tạ Hòa Phong đã hình thành.



[Tác giả có lời muốn nói]

Anh cả: Đã lên kế hoạch ổn thỏa.