Lâm Mục Tuyết và Thẩm Lâm Xuyên là mối tình đầu của nhau.
Chàng trai ưu tú, cô gái xinh đẹp, ai cũng nói họ giống như cặp nam nữ chính bước ra từ tiểu thuyết thanh xuân.
Nhưng sau khi vào đại học, Lâm Mục Tuyết quen một đàn anh lái Ferrari.
Ngày chia tay, Thẩm Lâm Xuyên như mất hồn, uống rượu đến say khướt.
Anh đứng chờ dưới ký túc xá của Lâm Mục Tuyết suốt ba ngày, nhưng vẫn không chờ được một lời giải thích từ cô.
Thế nhưng, chưa đầy một năm sau, mối quan hệ giữa Lâm Mục Tuyết và đàn anh kia lại kết thúc trong chia tay.
Từ đó, Lâm Mục Tuyết bắt đầu thường xuyên liên lạc với Thẩm Lâm Xuyên, muốn quay lại với anh.
Lúc ấy, tôi và Thẩm Lâm Xuyên đã chính thức xác lập quan hệ yêu đương.
Nhưng cô ta vẫn không có ý định từ bỏ.
Cô ta sẽ mua sẵn bữa sáng ở căn-tin mỗi ngày, rồi đứng đợi dưới ký túc xá nam.
Cô ta sẽ viết những bức thư tình, bỏ vào phong bì xinh đẹp thoang thoảng hương thơm, nhờ Lý Trình lén bỏ vào cặp sách của Thẩm Lâm Xuyên.
Cô ta kiên trì suốt một năm, nhưng anh vẫn không quay đầu lại.
Cho đến ngày sinh nhật của cô ta.
Cô ta cố ý đặt phòng khách sạn, mặc bộ nội y gợi cảm mới mua — món quà sinh nhật cô ta tặng chính mình, là một lời giải thích cho quãng thanh xuân đã qua.
Cô ta nói, chỉ lần này thôi, từ nay sẽ không làm phiền nữa.
Nhưng, Thẩm Lâm Xuyên lại không đến.
Lâm Mục Tuyết say rượu, gửi cho Thẩm Lâm Xuyên một đoạn video từ quán bar.
Trong đoạn video, bàn tay của một người đàn ông xa lạ đã luồn vào trong cổ áo trễ nải của cô ta.
Khi Thẩm Lâm Xuyên vội vã chạy đến quán bar, vừa hay thấy cô ta bị người đàn ông kia đè xuống ghế sô-pha, váy áo xốc xếch.
05
Thẩm Lâm Xuyên bị cơn giận làm cho mất lý trí.
Anh kéo mạnh Lâm Mục Tuyết ra khỏi người đàn ông đó, rồi lao vào đánh nhau với hắn.
Sau đó, vì bị đối phương khống chế, trong lúc cấp bách anh thuận tay chộp lấy chai rượu trên bàn, đập mạnh vào đầu hắn.
Những chuyện sau đó, tôi đều đã biết.
Cú đập ấy của Thẩm Lâm Xuyên, suýt nữa đã chôn vùi tiền đồ tươi sáng của anh.
Đối phương nhất quyết không chịu hòa giải, kiên quyết muốn Thẩm Lâm Xuyên ngồi tù.
Sau khi biết chuyện, tôi lập tức liên hệ với một luật sư quen trong lúc làm thêm phiên dịch, nhờ anh ta giúp xử lý vụ việc.
Tôi cũng nhiều lần đến bệnh viện thăm người đàn ông kia, khép nép cầu xin hắn đồng ý hòa giải.
Sau một tuần thương lượng gian nan.
Cuối cùng đối phương cũng chịu nhượng bộ, yêu cầu bồi thường năm vạn tệ cùng chi trả toàn bộ viện phí, rồi đồng ý kết thúc vụ việc.
Thẩm Lâm Xuyên không muốn cha mẹ biết chuyện anh gặp rắc rối ở trường.
Vì vậy, hơn năm vạn tệ đó là tôi bỏ tiền ra ứng trước, số tiền ấy là học bổng cùng khoản thu nhập tôi kiếm được từ những đơn dịch thương mại trong suốt mấy năm đại học.
Mà vụ tai nạn xe khiến tôi phải cắt cụt chân, chính là xảy ra trên đường từ trại tạm giam trở về trường.
Lúc đó, Thẩm Lâm Xuyên nhận được một cuộc điện thoại, rồi đột nhiên nói muốn sang siêu thị bên kia đường mua chút đồ, bảo tôi về trường trước.
Ngay khi anh băng qua đường, một chiếc xe hơi màu đen mất lái lao thẳng về phía anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi chưa kịp suy nghĩ.
Cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả não bộ, tôi lao tới đẩy mạnh anh ra.
Nhưng chân trái của tôi lại bị cuốn vào gầm bánh xe.
Do vết thương quá nghiêm trọng, phần lớn mô chân đã hoại tử.
Để giữ mạng sống, chân trái của tôi buộc phải cắt bỏ.
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Thẩm Lâm Xuyên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Anh đỏ hoe đôi mắt, quỳ bên giường bệnh của tôi, hứa rằng cả nửa đời sau sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Sau đó, tôi làm thủ tục bảo lưu kết quả học tập, từ bỏ ý định thi nghiên cứu sinh.
Mỗi ngày chỉ nằm thẳng đơ trong căn phòng trọ đơn sơ Thẩm Lâm Xuyên thuê cho tôi.
Hoạt động ngoài trời duy nhất là khi Thẩm Lâm Xuyên đưa tôi đến bệnh viện tập phục hồi chức năng.
Một năm sau, Thẩm Lâm Xuyên tốt nghiệp đại học.
Anh không giống các sinh viên khác bắt đầu tìm việc, mà bàn bạc với vài người bạn để mở một công ty truyền thông.
Anh lấy tám mươi vạn tệ tiền bồi thường tai nạn còn lại trong thẻ của tôi, làm vốn khởi nghiệp cho công ty.
Việc điều trị phục hồi chức năng của tôi buộc phải dừng lại.
Nhiều năm sau, bác sĩ điều trị chính của tôi nói rằng, nếu năm đó tôi có thể kiên trì hoàn thành toàn bộ liệu trình phục hồi, có lẽ sẽ không phát triển thành chứng viêm tủy mãn tính kéo dài.
06
Về sau, rồi lại về sau nữa.
Thẩm Lâm Xuyên đưa tôi về nhà ra mắt cha mẹ.
Khi bố mẹ anh biết đối tượng kết hôn của con trai mình là một người phụ nữ mất một chân, sắc mặt họ lập tức tối sầm lại như sắt.
Họ thậm chí ngay cả phép xã giao bề ngoài cũng lười duy trì.
Trực tiếp, ngay trước mặt người thân bạn bè, họ chỉ tay vào mặt tôi mà mắng chửi thậm tệ.
Họ mắng tôi là đồ không biết xấu hổ, mắng tôi là kẻ tàn tật, mắng tôi là gánh nặng chỉ biết kéo lùi con trai họ.
Nhưng mặc kệ họ mắng thế nào, tôi cũng không hề lay động.
Tôi còn có thể làm gì đây?
Tôi vì cứu Thẩm Lâm Xuyên mà mất một chân.
Tôi vì bị cắt cụt mà mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu sang chấn nghiêm trọng.
Ban đêm, tôi luôn chìm trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng mà vật vã đấu tranh.
Với điều kiện hiện tại của tôi, Thẩm Lâm Xuyên đã là lựa chọn tốt nhất.
Họ dựa vào đâu mà bắt tôi từ bỏ chứ?
Tôi không từ bỏ.
Dù c.h.ế.t tôi cũng không.
Tiếc là sau khi cắt cụt chân, tôi hồi phục không được tốt.
Chứng viêm tủy mãn tính đã giày vò tôi đến mức thay đổi cả dung mạo.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chưa đến bốn mươi tuổi, mái tóc tôi đã gần như bạc trắng, gương mặt cũng già nua nghiêm trọng.