Bên Kia Có Gió

Chương 4



Thẩm Lâm Xuyên thuê hai bảo mẫu chăm sóc tôi, mỗi tháng chuyển vào thẻ của tôi hai mươi vạn làm tiền tiêu vặt.

 

Còn anh thì rất ít khi về nhà, thỉnh thoảng về sớm cũng chỉ ở lì trong thư phòng, mãi tới khuya mới ra.

 

Anh luôn bận, và cũng luôn đi công tác.

 

Hôm đó, trong bữa tiệc tân gia của Lý Trình, tôi lên cơn rối loạn căng thẳng hậu sang chấn, cơ thể run rẩy, khó thở, phải cấp cứu đưa vào bệnh viện.

 

Tôi yêu cầu Thẩm Lâm Xuyên cho tôi một lời giải thích.

 

Nhưng anh ta luôn trốn tránh, không chịu xuất hiện.

 

Hai tháng sau, tôi vì viêm tủy xương dẫn đến suy hô hấp mà c.h.ế.t trong bệnh viện.

 

Cho đến giây phút cuối cùng, Thẩm Lâm Xuyên vẫn không xuất hiện.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Sau khi chết, linh hồn tôi mãi không tan đi.

 

Tôi nhìn y tá phủ tấm vải trắng lên người mình, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ dần sáng, nhìn Thẩm Lâm Xuyên chậm rãi bước đến đứng trước t.h.i t.h.ể tôi, trên gương mặt anh ta lại mang vẻ nhẹ nhõm như vừa được giải thoát.

 

Sau khi lo liệu xong tang sự, anh ta ngồi trước ngôi mộ mới đắp của tôi, châm một điếu thuốc.

 

Anh ta nói:

 

“Hứa Dữu Ninh, em vì cứu anh mà mất một chân, còn anh cũng tự nhốt mình, buộc phải ở bên em hơn mười năm. Giờ em c.h.ế.t rồi, anh cuối cùng cũng được giải thoát.

 

“Kiếp này, chúng ta coi như đã thanh toán hết nợ nần. Nếu có kiếp sau, núi cao sông xa, vĩnh viễn không gặp lại.”

 

Nói xong, anh ta châm lửa đốt tấm giấy đăng ký kết hôn của tôi và anh ta ngay trước mộ phần.

 

Tôi đi theo Thẩm Lâm Xuyên đến trước một căn biệt thự sang trọng.

 

Một người phụ nữ mặc váy ngủ lụa, chân trần, từ trong biệt thự chạy ra.

 

Cô ta nhào thẳng vào vòng tay anh ta.

 

Đó là Lâm Mục Tuyết.

 

Cô ta ôm lấy eo anh ta, dịu giọng an ủi: “Chồng à, anh đừng buồn nữa, người phụ nữ đó c.h.ế.t rồi, sau này ba chúng ta sẽ sống thật tốt.”

 

Người đàn ông trầm mặc gật đầu.

 

Buổi tối, tôi lại nhìn thấy con gái của họ, đã học lớp 9.

 

Nhưng…

 

Tôi và anh ta mới kết hôn được mười lăm năm thôi mà.

 

Thì ra, cuộc hôn nhân mà tôi từng tự cho là yên ổn, từ lâu đã thối nát đến tận gốc rễ.

 

Không biết có phải vì ký ức khiến hận ý trong mắt tôi dâng trào quá rõ rệt hay không.

 

Thẩm Lâm Xuyên hạ giọng, giọng nói dịu dàng đến mức như đang lấy lòng:

 

“Được rồi, đừng giận nữa. Tiền anh gom được sẽ chuyển cho em sớm nhất. Giờ anh đưa em đi ăn món tráng miệng mà em thích nhất, được không?”

 

Tôi ghê tởm hất tay anh ta đang đưa ra định nắm lấy tay mình.

 

Thẩm Lâm Xuyên có chút sững sờ, bàn tay phải lúng túng lơ lửng giữa không trung.

 

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh ta bỗng vang lên.

 

Anh ta liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, rồi hoảng hốt liếc sang tôi một cái, vẻ mặt không tự nhiên nói với tôi:

 

“Hựu Ninh, em chờ một lát, anh nghe điện thoại đã.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó, anh ta che ống nghe, bước sang bên cạnh vài bước.

 

“Alô, Mục Tuyết...”

 

Giọng anh ta hạ thấp, theo gió truyền đến:

 

“Em đừng lo, chuyện anh đã xử lý xong rồi, anh cũng đã ra khỏi đồn công an.”

 

Đầu dây bên kia nói gì đó, tôi thấy vành tai anh ta khẽ ửng đỏ.

 

Anh ta khẽ hỏi:

 

“Em dùng loại băng vệ sinh dạng tampon nào?

 

“Ừm, được, em đau bụng thì cứ ở trong ký túc xá, đừng ra ngoài. Lát nữa anh mua tampon và thuốc giảm đau mang tới cho em.”

 

Khi anh ta cúp máy quay lại, trên gương mặt vẫn còn vương chút dịu dàng chưa kịp thu lại.

 

Anh ta hơi ngượng ngùng nói với tôi:

 

“Hựu Ninh, anh đột nhiên có chút việc, hay là… em về trường trước đi, lát nữa anh mua bánh ngọt đem đến dưới ký túc xá cho em.”

 

Tôi liếc nhìn những tin nhắn liên tục bật lên trên điện thoại của Thẩm Lâm Xuyên, nhạt giọng nói: “Không cần, tối nay tôi còn có việc. Anh cứ lo chuyện của mình đi.”

 

Người đàn ông khẽ thở phào một tiếng gần như không nhận ra, gật đầu nói:

 

“Vậy cũng được, anh đi trước. Em nhớ chú ý an toàn trên đường về.”

 

Trong ánh chiều tà.

 

Tôi nhìn anh ta vội vàng băng qua đường.

 

Nghĩ đến giây phút kiếp trước, khi chân trái tôi bị cuốn vào gầm xe, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng như ập tới.

 

Tôi bất giác bật thốt: “Thẩm Lâm Xuyên...”

 

Anh ta quay đầu lại, mỉm cười nhìn tôi: “Sao vậy, Hựu Ninh? Còn chuyện gì à?”

 

Tôi nhìn người đàn ông đã ở bên cạnh tôi gần hai mươi năm ở kiếp trước.

 

Người từng quỳ bên giường bệnh, thề sẽ yêu thương, che chở tôi cả đời.

 

Ánh hoàng hôn nhuộm lên người anh ta một tầng đỏ mơ hồ như máu.

 

Lúc này, đèn xanh phía sau anh ta sáng lên.

 

“Qua đường nhớ cẩn thận, kẻo bị xe đ.â.m c.h.ế.t đấy!” – tôi nói.

 

Thẩm Lâm Xuyên khựng lại, rồi lập tức cười toe toét với tôi:

 

“Yên tâm đi, bạn trai em mạng lớn lắm.”

 

Tôi nhìn anh ta, không nói thêm gì nữa, quay người bước về hướng trường học.

 

Mười mấy giây sau.

 

Sau lưng tôi vang lên tiếng phanh chói tai, ngay sau đó là tiếng “bốp” thật lớn, kèm theo âm thanh nặng nề của vật gì đó rơi xuống đất.

 

Có người hoảng loạn hét lên: “A! Đụng người rồi! Mau gọi điện báo cảnh sát...”

 

Tôi siết chặt quai chiếc túi vải trên vai, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

 

Dòng người như thủy triều, không ngừng đổ về phía ngã tư nơi xảy ra tai nạn.

 

Dạ dày tôi đột nhiên quặn lên từng cơn như bị đảo lộn dữ dội.

 

Không kìm được nữa, tôi cúi gập người, nôn khan dữ dội.