Chỉ chờ đến năm đủ hai mươi lăm tuổi được thả về nhà, cùng quả mẫu nương tựa sống qua ngày.
Quả mẫu lâm bệnh nặng, ta nhờ người đồng hương gửi tiền cứu mạng về.
Không ngờ hắn ta lại dùng tiền của ta đi đút lót cho cung nhân ở hoa phòng.
Chỉ vì muốn giúp phế phi Trịnh thị trong lãnh cung kia một lần nữa có được sủng ái.
Mẫu thân bệnh mất, ta đau buồn không ngớt, hắn ta chột dạ, áy náy, nhưng lại không hề có chút hối hận nào.
“Nếu lúc ta không đó giúp Hiền tiểu chủ một tay, e rằng nàng ấy thật sự sẽ bị những kẻ đó hành hạ đến chết!”
“Mẫu thân nàng mắc bệnh kinh niên, ta cứ nghĩ bà ấy còn có thể chống đỡ thêm một thời gian nữa…”
“ Nhưng đó là tiền của ta!”
Ta thất thanh nói: “Ngươi hứa với ta, nhất định sẽ đưa tiền đến tay mẫu thân ta!”