Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 25: Khăn tắm



Bác sĩ nhìn vẻ mặt thờ ơ của Quý Tri Ý, không nói được lời nào, quét mã QR của Quý Tri Ý rồi gửi yêu cầu kết bạn, Quý Tri Ý tắt điện thoại rồi nói với Tô Linh Nguyệt: "Đi thôi."

Tô Linh Nguyệt đi theo sau cô nhìn đống vitamin và hạt cho mèo có chút bất đắc dĩ, khi ra khỏi bệnh viện thú cưng, Tô Linh Nguyệt nói: "Quý tổng, bác sĩ nói mèo ăn một ít vitamin sẽ tốt cho lông mèo."

Quý Tri Ý nói: "Tôi nghe rồi."

Nghe rồi, sao không lấy hai chai?

Tô Linh Nguyệt khó hiểu nhìn cô.

Quý Tri Ý nói: "Đổi chỗ khác."

Tô Linh Nguyệt tò mò: "Chỗ vừa rồi không tốt à?"

Quý Tri Ý nói: "Quá đắt."

Tô Linh Nguyệt thật sự không để ý đến giá cả, nhưng không hiểu sao lại tin tưởng Quý Tri Ý. Người này có lẽ đã quen với việc không chịu lỗ khi làm ăn nên mọi thứ đều phải tối đa hóa lợi nhuận, mua vitamin thôi cũng phải xem xét kỹ càng.

Cô tin và nghe theo.

Ra khỏi bệnh viện thú cưng, Tô Linh Nguyệt xách túi mèo bằng một tay, đi được vài bước thì cảm thấy khó khăn nên vác túi mèo lên lưng, nó rất nặng và đè lên tóc cô, cô muốn kéo tóc ra nhưng không biết kéo túi mèo thế nào mà bị đau đến nhíu mày.

Một bàn tay vươn tới, Quý Tri Ý vén tóc cô từ phía sau sang hai bên, ngón tay luồn qua mái tóc thẳng, thỉnh thoảng chạm vào làn da sau gáy, Tô Linh Nguyệt cảm thấy đầu ngón tay cô rất nóng.

Lướt qua làn da có chút ngứa ngáy, cô không nhịn được muốn vươn tay gãi, nhưng vô tình chạm vào mu bàn tay của Quý Tri Ý.

Cô nghiêng đầu.

Quý Tri Ý đứng bên cạnh, cô thoáng nhìn qua biểu cảm của Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý luôn có khuôn mặt lạnh lùng, nhưng dưới ánh đèn đường mờ ảo, các đường nét trên khuôn mặt của cô lại bớt đi sắc sảo và có thêm vẻ mềm mại.

Tô Linh Nguyệt nói: "Cảm ơn."

Sao cô có thể nói cảm ơn nhiều lần như vậy?

Rốt cuộc ai là chủ nợ?

Cho dù Tô Linh Nguyệt có ngốc nghếch đến đâu cũng cảm thấy tình huống hiện tại có gì đó không ổn, Quý Tri Ý cũng không đợi cô suy nghĩ mà nói: "Lên xe đi."

Hai người quay về bên cạnh xe, vẫn là do Quý Tri Ý lái, thỉnh thoảng Tô Linh Nguyệt quay đầu nhìn cô, điện thoại rung lên, cô lấy điện thoại từ trong túi ra, Sở Di gửi tới: [Hôm nay thế nào?]

Tô Linh Nguyệt trả lời cô: [Rất tốt.]

Sở Di: [???]

Có vẻ như cô bị hai chữ này làm cho kinh ngạc, nhưng khi nghĩ đến lúc Tô Linh Nguyệt bị Quý Tri Ý bắt đến căn hộ, cũng không có cảm xúc dao động gì.

Rất tốt của cô ấy.

Dường như không khác gì không tốt là mấy.

Sở Di hỏi: [Còn đang làm việc à?]

Tô Linh Nguyệt: [Không có, đem mèo đi kiểm tra sức khỏe.]

Sở Di hỏi: [Mèo Quý tổng nuôi?]

Tô Linh Nguyệt: [Mình.]

Sở Di đang ăn mì suýt chút nữa thì sặc.

Cậu ấy... nuôi... mèo?

Không phải cậu ấy sống trong căn hộ của Quý Tri Ý sao?

Quý Tri Ý có thể đồng ý?

Đây rốt cuộc là trả thù Tô Linh Nguyệt, hay là mời một cái tổ tông về vậy?

Sở Di lờ mờ cảm thấy có gì đó không đúng, nên hỏi: [Tình huống của các cậu bây giờ thế nào vậy?]

Tô Linh Nguyệt nhìn câu này, hiếm khi không trả lời ngay.

Tình huống như thế nào.

Cô cũng không biết tình huống gì nữa!

Quý Tri Ý này không ra chiêu theo lẽ thường, mọi thứ cô làm đều nằm ngoài dự đoán của bản thân, Tô Linh Nguyệt nghĩ đến những gì Trương Nhàn nói, Quý Tri Ý trông thì lạnh lùng, nhưng thực tế là một người rất tốt.

Cô cực kỳ tán thành.

Nhưng điều đó hẳn là phải đúng với những người khác.

Không nên đối với cô cũng như vậy chứ?

Đáng lý ra Quý Tri Ý phải mắng chửi, làm nhục và tra tấn mình chứ?

Lần đầu tiên.

Cô cảm thấy bối rối vì người ta không bắt nạt mình.

Chẳng lẽ không hận mình sao?

Không đúng.

Nếu không hận mình, có nhất thiết phải giữ mình ở bên cạnh để sai khiến bất cứ lúc nào không?

Nhưng nếu cô hận, tại sao lại lịch sự với mình như vậy?

Hay theo quan điểm của Quý Tri Ý, đó là trả thù?

Nếu như là vậy...

Vậy thì quá tuyệt vời!

Tô Linh Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cô có thể mong đợi người khác trả thù mình lâu hơn một chút.

Cô suy nghĩ miên man, Quý Tri Ý im lặng, hai người họ chẳng nói lời nào suốt chặng đường về tới nhà. Quý Tri Ý bật đèn, Tô Linh Nguyệt đặt túi mèo xuống, ngước lên nhìn thấy có rất nhiều thứ trên bàn trà.

Có vitamin cho mèo, đồ chơi và đồ ăn đóng hộp, chỉ riêng đồ hộp có bốn, năm loại, trong mỗi hộp có hơn chục cái, cô ngạc nhiên, nghe Quý Tri Ý nói: "Quản gia đem tới, cô nhìn xem có loại nào phù hợp không."

Ban đầu Tô Linh Nguyệt định buổi tối ra ngoài mua một chút, nhưng bây giờ cô lại được tận hưởng niềm vui mua sắm ở nhà, bên đây trông cũng được, bên kia nhìn rất thích, cô nhặt một quả bóng màu vàng lên ném ra ngoài để mèo gặm, sau đó dùng lực lấy lại, bé mèo chạy quay tít sau quả bóng.

Quý Tri Ý ngồi trên ghế nhìn Tô Linh Nguyệt chuyển đồ hộp ra tủ ngoài ban công, vốn dĩ ban công trống không chỉ có một chậu hoa, buổi chiều quản gia dọn dẹp ban công, chỉ có hộp cát vệ sinh mèo và bát ăn, Tô Linh Nguyệt chuyển từng món đồ, mèo đi theo phía sau, sau đó nhìn Tô Linh Nguyệt chọn đồ chơi.

Mỗi cái đều rất thú vị.

Cô chọn hai cái để treo trên ban công, cho bé mèo nhảy lên và gặm chúng để tiêu hao thể lực.

Tô Linh Nguyệt bận rộn như thể đây là căn hộ của cô, treo xong cô nhận ra có gì đó không đúng, muốn nói với Quý Tri Ý, Quý Tri Ý đang nằm trong ghế sofa, bắt chéo chân, trên đầu gối có tài liệu, trong tay cầm hai tờ tài liệu, không biết cô đeo kính vào lúc nào.

Đây là lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt nhìn thấy cô đeo kính.

Ánh sáng trên cao chiếu vào sườn mặt của cô, mắt kính trên mặt càng khiến đường cong càng thêm sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, động tác khẽ nâng tay vô cùng tao nhã, Tô Linh Nguyệt liếc nhìn vài lần, vì sợ quấy rầy cô làm việc nên không lên tiếng.

Quý Tri Ý không ngẩng đầu lên: "Đã hẹn được thời gian với cô Dương chưa?"

Nghe cô chủ động bàn chuyện công việc.

Tô Linh Nguyệt nói: "Tối mai."

Quý Tri Ý hỏi: "Có công ty nào khác hẹn cô Dương không?"

Tô Linh Nguyệt im lặng hai giây.

Quý Tri Ý nói: "Ngày mai thống kê báo giá của những công ty khác cho tôi, cô Dương có ý kiến gì với báo giá không?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Cô ấy muốn cao hơn một chút."

Quý Tri Ý đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Linh Nguyệt, nói: "Có thể."

Tròng kính của cô bị ánh đèn khúc xạ, phản chiếu ra ánh sáng lạnh, Tô Linh Nguyệt luôn cảm thấy đôi mắt phía sau mắt kính có chút quen thuộc, sự quen thuộc này không phải là do ngày nào cũng nhìn thấy.

Nhưng cô không có thời gian tìm hiểu kỹ càng nguyên nhân, Quý Tri Ý cất tài liệu vào túi, đứng dậy đi vào phòng, Tô Linh Nguyệt đoán cô đi tắm, cuộc sống của Quý Tri Ý thực ra khá là quy luật, ban đêm không xã giao, cô sẽ tắm và nghỉ ngơi ngay khi trở về, không giống như mình trước kia, vừa liên hoan vừa đi bar đi quẩy, nhịp sống của Quý Tri Ý thật sự rất giống với tính cách của Quý Tri Ý.

Nếu như trước kia, Tô Linh Nguyệt sẽ không quen nếp.

Nhưng bây giờ cô ấy khá thích nhịp cuộc sống này.

Khi Quý Tri Ý vào phòng tắm, cô làm việc cuối cùng trong ngày, dọn dẹp phòng sách, từ khi cô hiểu được ý của Quý Tri Ý, cô không gấp gáp thu dọn phòng sách, nhét lại cuốn sách tối qua cô lấy xuống, Tô Linh Nguyệt trở về phòng chuẩn bị tắm rửa.

Ngay khi vừa đóng cửa lại, chợt nghe thấy tiếng cào cửa.

Tiếng móng vuốt kéo dài, kích thích màng nhĩ, Tô Linh Nguyệt đi ra cửa.

Khi bé mèo bò sữa thấy cô mở cửa, nó nghênh ngang bước vào, cái dáng vẻ đó, kiêu ngạo không chịu được, Tô Linh Nguyệt đi theo, nhìn nó rồi mỉm cười, cô đóng cửa lại, mèo bò sữa nghe thấy tiếng động liền xoay người chạy ra cửa, cào cửa.

Tô Linh Nguyệt nghĩ đến Quý Tri Ý sợ ồn ào.

Cô lo lắng bé mèo hoang sẽ bị ném ra ngoài nếu ồn ào quá nên đành phải để cửa mở.

Sau đó ngồi xổm xuống chọc chọc cái đầu nó: "Đi ra với đi vào, chọn một cái đi."

Bé mèo bò sữa ngồi giữa khung cửa ngửa đầu lên, không ra cũng không vào.

Tô Linh Nguyệt không tức giận: "Nhỏ rắc rối!"

Tên này đặt đúng rồi.

Bé Rắc rối kêu meo meo với cô, Tô Linh Nguyệt hùa theo: "Biết rồi, chị mở cửa là được chứ gì?"

Bé rắc rối vừa lòng nằm ở cửa.

Tô Linh Nguyệt hết cách, chỉ đành trở về phòng lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh, cô không khỏi liếc mắt vài cái khi đi qua bồn tắm, cô cũng từng có bồn tắm mát xa, chuyện cô thích làm nhất mỗi ngày chính là ngâm mình trong đó. Mỗi lần đi massage tinh dầu nhân viên luôn nói làn da của cô rất đẹp, cô luôn nói là nhờ tắm bồn mà ra.

Đã lâu lắm rồi chưa tắm bồn.

Tô Linh Nguyệt không nhịn được đi đến bên cạnh bồn tắm, sau khi làm xong khử trùng, cho nước vào ở nhiệt độ vừa phải, như đang cám dỗ cô, Tô Linh Nguyệt cắn răng bước vào ngâm mình.

Lỗ chân lông trên cơ thể giãn ra, cô dựa vào bồn tắm, nghĩ đến cửa vẫn mở, cô chỉ ngâm mình nửa tiếng rồi tắm rửa sạch sẽ mới mặc bộ đồ ngủ vào, điện thoại reo lên, Tô Linh Nguyệt cầm lên, nhìn thấy số điện thoại của Quý Tri Ý.

Quý Tri Ý nói: "Đem khăn tắm vào đây đi."

Khăn tắm?

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Nó ở đâu?"

Quý Tri Ý nói: "Trong tủ quần áo."

Cô nói: "Được rồi."

Cô vừa đồng ý đầu bên kia liền cúp máy, Tô Linh Nguyệt nhanh chóng mặc đồ ngủ đi ra ngoài, Rắc rối vẫn nằm ở cửa, nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy, đi vào phòng của Quý Tri Ý cùng cô, căn phòng này tối hôm qua chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ mới nghiêm túc nhìn, giường rất rộng, cả chiếc giường chiếm một nửa căn phòng, không có gì ngạc nhiên khi cô vấp phải nó khi đi chưa được mấy bước tối hôm qua, ngoài một chiếc giường lớn còn có tủ quần áo bằng gỗ nguyên khối, bản thân cô có một phòng thay đồ bên ngoài, còn có một tủ quần áo âm tường trong phòng, bàn trang điểm và bàn làm việc.

Cô luôn trang điểm cho Quý Tri Ý trong phòng thay đồ, ở đây cũng có mỹ phẩm, đã xé nhãn, có lẽ trước khi cô vào căn hộ này, Quý Tri Ý đều tự trang điểm.

Tô Linh Nguyệt đi đến tủ quần áo, mở ra, lấy một chiếc khăn tắm màu trắng từ dưới ra, sau đó đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa: "Quý tổng?"

Một giọng nói truyền đến từ bên trong: "Vào đi."

Cô đứng ở cửa, nghĩ xem khi cô đi vào có nhìn thấy Quý Tri Ý khỏa thân hay không?

Không đem khăn tắm, vậy không phải trần truồng sao?

Tô Linh Nguyệt lắc đầu.

Đang nghĩ cái gì vậy?

Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, một cánh cửa mờ ngăn cách, Quý Tri Ý ở trong cánh cửa kính mờ, chỉ nhìn thấy cổ và mặt, tóc ướt sũng, gương mặt bị nước xối, mái tóc đen dán trên má, đáng lẽ là do sương mù không thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt, nhưng vì mái tóc đen dán trên da trái lại càng rõ ràng hơn.

Hình ảnh người đẹp đang tắm thật xinh đẹp.

Lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt chú ý tới làn da của Quý Tri Ý, rất trắng.

Cô đứng ở cửa kính mờ, nhìn bàn tay Quý Tri Ý vươn ra, cổ tay mảnh khảnh và làn da trắng nõn, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, móng tay không dài, đầu ngón tay mượt mà, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đó, quên mất động tác của mình, Quý Tri Ý nói: "Khăn tắm."

Cô tỉnh táo lại.

Vội vàng đưa khăn tắm qua.

Bên trong quá nóng, cô cảm thấy mặt cũng hơi nóng.

Tô Linh Nguyệt nghe thấy tiếng bận rộn bên trong, xoay người chuẩn bị đi ra, khi ngẩng đầu lên thì thấy đồ lót treo bên cạnh gương, là quần Quý Tri Ý đã thay, cô nhìn kích thước của đồ lót, cuối xuống nhìn của mình.

Nhỏ giọng lẩm bẩm: "To vậy sao?"

Phía sau không còn tiếng mặc quần áo, cô quay đầu lại thì thấy Quý Tri Ý đang đứng sau lưng cô.

--------------------

Tô Linh Nguyệt: To vậy luôn?

Quý Tri Ý: Sờ thử đi không phải sẽ biết à.

***