Tô Linh Nguyệt nhìn thấy Quý Tri Ý đang đứng sau lưng mình, không khí ngưng tụ trong chốc lát, một chút xấu hổ lộ ra ôm chặt giác quan của Tô Linh Nguyệt, cô nở nụ cười: "Quý tổng tắm xong rồi à?"
Quý Tri Ý dùng khăn khô lau mái tóc ướt của mình và hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy?"
Nhìn đồ lót của cô.
Tô Linh Nguyệt nói: "Nhìn xem Quý tổng còn có gì khác cần hỗ trợ không."
Quý Tri Ý giẫm dép lê đi ra ngoài, thấy Tô Linh Nguyệt không đi ra, ló đầu vào hỏi: "Không định ra ngoài à?"
Ra chứ!
Tô Linh Nguyệt đi theo ra ngoài, gió điều hòa thổi đến, hơi nóng trên mặt tản đi rất nhiều, Quý Tri Ý đưa máy sấy tóc cho cô, Tô Linh Nguyệt cắn môi, vừa bật máy sấy tóc, bé mèo dựng lông lên bỏ chạy nhanh như chớp.
Trong phòng chỉ còn lại Quý Tri Ý và Tô Linh Nguyệt.
Tô Linh Nguyệt cúi đầu dùng máy sấy sấy khô tóc cho Quý Tri Ý, cho dù tính cách của cô có ngang ngược đến đâu, cũng chưa bao giờ để người khác làm chuyện như vậy. Loại chuyện cá nhân này mà giao cho người khác.
Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng Quý Tri Ý rất thoải mái.
Cô nhìn Quý Tri Ý trong gương, Quý Tri Ý cụp mắt nhìn điện thoại, thật ra từ góc độ này của cô có thể nhìn thấy nội dung màn hình điện thoại của Quý Tri Ý, nhưng cô cũng không bất lịch sự như vậy, cô nhìn đi chỗ khác và thấy sườn mặt của Quý Tri Ý từ trong gương.
Sau khi tắm, không có lớp trang điểm để che dấu, có thể nhìn thấy rõ ràng dấu tay.
Rơi trên làn da trắng ngần của cô, rất bắt mắt.
Đánh mạnh như vậy.
Rất đau, phải không?
Lúc trước Tô Linh Nguyệt cũng từng bị đánh, khi đó mẹ cô vừa mới qua đời, Chu Thời Vũ muốn vào nhà, cô không chịu, thái độ Chu Thời Vũ rất cứng rắn, cô đứng ở trong nhà chửi Chu Thời Vũ, khiến bà ta phải bỏ cuộc, Chu Thời Vũ bị cô chọc tức, giơ tay lên tát cô một cái.
Tất nhiên, cô cũng không hề chần chừ mà đáp trả ngay.
Chỉ là lúc đó sức quá yếu, đánh người cũng không đau.
So với cái tát mà Chu Thời Vũ tát cô thì nhẹ hơn nhiều, buổi tối cô ngồi trước gương nhìn mình trong gương, thật ra trên mặt không đau, mà đau trong lòng nhiều hơn.
Bây giờ nhìn thấy dấu tay quen thuộc này, Tô Linh Nguyệt không nhịn được hỏi: "Có đau không?"
Tiếng máy sấy không lớn, không át được giọng nói của Tô Linh Nguyệt.
Bàn tay gửi tin nhắn của Quý Tri Ý khựng lại, ngước mắt lên từ trong gương, thấy Tô Linh Nguyệt đang nhìn sườn mặt mình, phút chốc máu tụ về dấu vết kia, nóng lên, cô quay đầu lại, lòng bàn tay Tô Linh Nguyệt trống rỗng, khó hiểu nhìn Quý Tri Ý.
Quý Tri Ý nói: "Được rồi."
Tóc nửa khô nửa ướt.
Tô Linh Nguyệt ò một tiếng, tắt máy sấy tóc rồi đặt sang một bên, bé mèo không nghe thấy tiếng ồn nữa, nhảy vào phòng, Tô Linh Nguyệt sợ ảnh hưởng đến Quý Tri Ý nghỉ ngơi, vội kêu: "Rắc rối à."
Bé mèo bò sữa vẫn chưa quen với tên của nó, mặc kệ và tiếp tục nhảy quanh phòng, Quý Tri Ý ngồi bên bàn trang điểm nhìn Tô Linh Nguyệt, dường như đang ra hiệu cho cô mang bé mèo đi.
Tuy nhiên, bé mèo như có ròng rọc dưới chân, vù một cái trượt ra xa, Tô Linh Nguyệt và nó trừng nhau trong phòng của Quý Tri Ý.
Thật là rắc rối mà!
Cô kiên nhẫn: "Bé Rắc rối ơi?"
Lần này bé mèo nghe hiểu, ngồi ở mép giường, Tô Linh Nguyệt đi qua, lúc cô chuẩn bị ôm nó thì bé mèo bay vụt qua thắt lưng chạy đến phòng khách, Tô Linh Nguyệt vồ hụt ngồi bên mép giường.
Quý Tri Ý cười khúc khích.
Tô Linh Nguyệt quay đầu lại khi nghe thấy tiếng cười.
Trên mặt Quý Tri Ý tràn đầy ý cười, vẻ mặt ôn hòa, không giống dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cô cười, nhưng rất hiếm khi nhìn thấy cô cười rộ lên, nét mặt trông rất... rất sống động.
Giống như một người đẹp lạnh lùng, đột nhiên giận dỗi nhìn bạn.
Tô Linh Nguyệt không để ý sự so sánh lộn xộn của mình, chỉ cảm thấy lúc này Quý Tri Ý cười rộ lên rất xinh đẹp.
Bé mèo kêu ngoài cửa, cô khôi phục rồi vội vàng đi ra ngoài, Quý Tri Ý nhìn bóng dáng rời đi của cô, cúi đầu tiếp tục trả lời tin nhắn, Trương Nhàn hỏi: [Vậy hai đôi giày của Tạ Lan, tôi đều làm mẫu mùa thu mới nha?]
Quý Tri Ý: [Ừm.]
Trương Nhàn: [Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, cậu còn chưa nghỉ à?]
Quý Tri Ý: [Sắp rồi.]
Trương Nhàn: [Lát nữa tôi cũng nghỉ ngơi, đúng rồi, buổi chiều mẹ nuôi cậu rời đi rồi.]
Quý Tri Ý đoán được.
Cuộc điện thoại của mẹ nuôi vào buổi chiều là từ nước ngoài, con gái bà hiện đang ở trong trạng thái thực vật, có một chút biến động nhẹ bà sẽ bỏ tất cả mọi thứ vội vã chạy về.
Quý Tri Ý: [Ừm.]
Trương Nhàn: [Em gái cậu, qua đó rồi à?]
Quý Tri Ý cầm điện thoại lại gửi: [Ừm.]
Trương Nhàn nhìn hai cái ừm trên màn hình, cảm thấy hơi khó chịu.
Lần đầu tiên gặp Quý Tri Ý, cô thực sự nghĩ rằng cô ấy là một người con gái trời ban có tinh thần hăng hái với những thiết kế của riêng mình, hiệu suất xuất sắc và thậm chí còn là nhà thiết kế Trung Quốc đầu tiên tạo ra chuỗi sản phẩm độc quyền, dường như không có gì cô không thể làm.
Nhưng sau khi tiếp xúc, cô nhận ra cô ấy cũng bị người khác kiểm soát.
Cũng không thể nói là quá kiểm soát.
Dù sao lúc ban đầu, là thật sự mang ơn Khương Nhã.
Năm nhất, cha cô bị bệnh tim nặng, mẹ cô vay mượn tiền khắp nơi, vất vả lắm mới bù đủ tiền, nhưng lại bị cướp mất, không còn hy vọng, một mình leo lên tầng cao nhất của bệnh viện, đã gặp được Khương Nhã.
Khương Nhã chán nản vì con gái bị tuyên bố là người thực vật, buồn bực không vui, bà chỉ có duy nhất một đứa con gái cưng, bị người ta ức hiếp, bà vô cùng đau lòng, lên sân thượng đổi gió, gặp mẹ của Quý Tri Ý muốn tự sát.
Sau đó, Khương Nhã đã trả chi phí thuốc men cho cha của Quý Tri Ý còn trả hết nợ.
Bà vốn chỉ là thấy nhà họ Quý đáng thương tiện tay bố thí, nhưng sau khi Quý Tri Ý khăng khăng đòi sau này kiếm tiền trả lại cho Khương Nhã, có lẽ vẻ ngoài bướng bỉnh của cô rất hợp ý Khương Nhã nên bà đã nhận cô làm con gái nuôi của mình.
Còn đàm phán điều kiện với Quý Tri Ý.
Cô không biết điều kiện cụ thể, cô chỉ biết rằng Quý Tri Ý được gửi ra nước ngoài vào năm hai, và mục đích quay về là để thu mua Đỉnh Thăng.
Những năm qua, tình trạng của con gái Khương Nhã lúc tốt lúc xấu, có một lần nói sẽ tỉnh lại, Khương Nhã vui mừng khôn xiết, kết quả không vui được bao lâu, khi đến bệnh viện phát hiện đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, sau đó Khương Nhã ngày càng cố chấp, bắt Quý Tri Ý thu mua Đỉnh Thăng trước khi con gái bà qua đời.
Việc Quý Tri Ý trở về nước luôn theo kế hoạch của Khương Nhã.
Nhưng việc đột ngột mua lại Tô Khải đã phá vỡ kế hoạch của bà.
Nghĩ đến tính cách quá quắt của Khương Nhã.
E rằng tình trạng của con gái bà ấy lại không tốt.
Đó là lý do tại sao bà ấy căm tức như vậy.
Quý Tri Ý đã là đao phủ của bà ấy trong suốt những năm qua, em gái cô không hiểu nguyên do bên trong, nên nghĩ rằng tình cảm của họ rất tốt, còn dính bên cạnh Khương Nhã.
Nếu cô là Quý Tri Ý, cô sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.
Trương Nhàn không biết phải an ủi như thế nào, Quý Tri Ý giỏi mọi thứ, cô che giấu cảm xúc của mình rất tốt, trước mặt mọi người luôn luôn giữ thái độ bình tĩnh không sợ sóng to gió lớn, chẳng sợ một giây trước bị mẹ nuôi răn dạy và đánh mắng, một giây sau cô cũng có thể bước vào trạng thái làm việc.
Ngoài việc mời Quý Tri Ý đi uống vài ly, cô không còn giải pháp nào khác.
Nhưng tối nay cô không chịu ra ngoài.
Trương Nhàn cho rằng Khương Nhã lại đang gây áp lực, Quý Tri Ý chịu áp lực lớn không muốn ra ngoài.
Quý Tri Ý đúng là chịu áp lực rất lớn, cô không đóng cửa trước khi đi ngủ, khi tỉnh dậy bé mèo đang ngủ trên ngực cô, ép cô nghẹt thở, hòn đá trong giấc mơ biến thành một bé mèo, cô bế bé mèo ra khỏi giường, vừa nằm xuống, bé mèo lại nhảy lên giường, trực tiếp ngủ trên ngực cô.
Cô có chút đau đầu, bé mèo được tắm sạch sẽ có mùi thơm dịu, chỉ là dù có thơm ngát, mà nặng ba bốn ký, đè ai cũng ngủ không ngon, cô hết cách, mang bé mèo ra cửa, đóng cửa lại.
Bé mèo bắt đầu la hét dày vò vô cùng.
Quý Tri Ý mở cửa ra cùng nó đối mặt.
Bé mèo ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu, cái đuôi dựng lên, Quý Tri Ý dụi mắt, cơn buồn ngủ tan biến, cô bước ra khỏi cửa, thấy trong bát ăn trên ban công có thức ăn và nước uống cho mèo, không thiếu thứ gì, bé mèo cũng có tinh thần tốt.
Rõ ràng là muốn chơi cùng.
Cô, buổi tối, không ngủ được.
Chơi với nó?
Quý Tri Ý mím môi, hai phút sau, cô đi đến ghế sofa và ngồi xuống, lắc cây gậy vờn mèo trong tay, bé mèo dẫm lên cô một cách tàn nhẫn, chóp mũi đỏ bừng vì phấn khích, Quý Tri Ý dựa vào ghế sofa, tay lắc trong vô thức, gậy vờn mèo lắc lư từ bên này sang bên kia, bé mèo nhảy lên, cắn gậy vờn mèo thật chặt, Quý Tri Ý kéo một chút, nhưng không kéo được, cô đành phải buông ra.
Bé mèo cắn cây gậy vờn mèo xoay quanh bàn trà, tiếng chuông trên cây gậy vờn mèo phát ra âm thanh leng keng.
Tô Linh Nguyệt nghe thấy tiếng chuông còn tưởng đang mơ, cô tỉnh dậy, nhìn thấy ánh sáng phòng khách bên ngoài, tò mò xỏ dép bước ra, Quý Tri Ý đang ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt trên ngực, nhìn bé mèo đang tha gậy vờn mèo như báu vật tới tới lui lui.
Cô không nhịn được hỏi: "Quý tổng, sao cô không nghỉ đi?"
Quý Tri Ý quay đầu nhìn cô, ánh mắt ảm đạm: "Trợ lý Tô cảm thấy tại sao đây?"
Tô Linh Nguyệt:...
Cô bước tới ôm lấy bé mèo: "Tôi sẽ đưa nó về phòng nghỉ."
Quý Tri Ý giơ tay lên làm một cử chỉ cứ tự nhiên, Tô Linh Nguyệt đi về phòng với bé mèo trên tay, thật ra buổi tối trước khi ngủ cô muốn mang bé mèo đi ngủ cùng mình nhưng mèo cứ kêu cửa, cô sợ nó ồn ào đến Quý Tri Ý, nên mới mở cửa không ép buộc.
Quả nhiên, ngay khi vừa bước vào, bé mèo kêu meo meo và rít lên.
Tô Linh Nguyệt có chút bất lực.
Trên ghế sofa, hai người ngồi cùng nhau, Tô Linh Nguyệt lắc lắc cây gậy vờn mèo, nhìn khuôn mặt không có vẻ gì là tức giận của Quý Tri Ý, nói: "Quý tổng, nếu không tôi hỏi bạn bè xem có ai muốn nuôi mèo không."
Quý Tri Ý quay đầu lại: "Cô còn có bạn bè?"
Tô Linh Nguyệt:...
Là sự thật cũng đừng vạch trần như vậy chứ.
Cô nói: "Vậy hỏi bạn của cô?"
Quý Tri Ý nói: "Tôi không có bạn bè."
Không cần phải thành thật như vậy.
Hai người ngồi cùng nhau, lần đầu tiên Tô Linh Nguyệt sinh ra cảm giác đồng cảm với Quý Tri Ý, cô có cảm giác này với người hận mình, nói ra ai tin được?
Nhưng bây giờ, họ thật sự muốn ngủ!
Tô Linh Nguyệt cố gắng tỉnh táo, nhưng vẫn ngáp, Quý Tri Ý dựa vào bên cạnh cô, mùi dầu gội thoang thoảng mang theo hương thơm sảng khoái khô mát, cô thay đổi tư thế, nép vào ghế sofa, tay vô thức lắc cây gậy vờn mèo.
Bé mèo chạy trái chạy phải, một chân mèo đột nhiên lao về phía Tô Linh Nguyệt, Quý Tri Ý vươn tay ngăn nó lại, bé mèo ngồi bên cạnh Tô Linh Nguyệt, Quý Tri Ý lấy cây gậy vờn mèo từ tay cô, quay đầu nhìn.
Tô Linh Nguyệt nhắm mắt dựa vào ghế sofa, trong tay không có gì cuộn tròn người lại, Quý Tri Ý nghiêng đầu nhìn cô. Tô Linh Nguyệt trong trí nhớ của cô, khác biệt rất lớn, cô ở trong trí nhớ xinh đẹp nổi bật, chỉ cần xuất hiện sẽ luôn là trung tâm, cô của bây giờ bình tĩnh lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ, vô dục vô cầu.
Như một viên ngọc trai bị bụi che phủ, chỉ còn lại một chút ánh sáng mờ ảo.
Cô vươn tay, muốn đẩy sợi tóc trên trán ra sau tai cho Tô Linh Nguyệt, nhưng bàn tay giơ lên vẫn chưa hạ xuống, Tô Linh Nguyệt cảm thấy bóng đen đang đến gần, giật mình tỉnh lại, cô mở mắt ra, ý thức vẫn còn hỗn loạn, khi nhìn thấy bàn tay giơ lên của Quý Tri Ý, cô chủ động nghiên mặt qua: "Quý tổng, cô muốn đánh tôi à?"
Quý Tri Ý tức cười, tiện tay kéo chăn mỏng trên ghế sofa phủ lên mặt Tô Linh Nguyệt.
***