Bệnh Công Chúa - Ngư Sương

Chương 27: Trí nhớ



Tô Linh Nguyệt kéo tấm chăn xuống, quay đầu lại thấy Quý Tri Ý ngồi lọt thỏm trong ghế, ghế sofa mềm mại không biết làm bằng chất liệu gì, thoải mái hơn so với ghế sofa trong căn hộ trước đây của cô, cô học theo Quý Tri Ý cũng vùi mình trong ghế sofa, tựa đầu vào lưng ghế, bé mèo chạy mệt nên nằm trên bàn trà nghỉ ngơi, không còn xoắn xuýt vừa rồi có phải Quý Tri Ý muốn thừa dịp cô ngủ mà đánh cô hay không.

Quý Tri Ý không nghe thấy tiếng của người bên cạnh, quay đầu lại, Tô Linh Nguyệt đang quấn trong chăn mỏng lộ ra cái đầu, tóc xõa tung bên hông, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ buồn ngủ, vừa nhắm mắt là ngủ thiếp đi ngay.

Chất lượng giấc ngủ khá tốt.

Ghét bỏ bé mèo hoang không có tính cảnh giác mà bản thân cũng có đâu.

Quý Tri Ý duỗi tay muốn búng nhẹ trán Tô Linh Nguyệt, nhưng không ra tay được chỉ vén tóc cô ra sau tai, bé mèo hoang ngồi trên ghế sofa nhìn hai người họ, dường như rất yên tâm mà nằm sấp xuống ngáy ngủ.

Nửa đêm Tô Linh Nguyệt tỉnh dậy, vẫn nằm trên ghế sofa, nhưng đã thay đổi tư thế, ghế sofa đã được kéo thẳng ra, vậy mà còn có thể kéo ra sao, cô ngạc nhiên với vấn đề này, sau đó nhìn thấy chăn trên người mình, còn có Quý Tri Ý đang ngủ bên cạnh.

Shhh, cô và Quý Tri Ý ngủ cùng nhau?

Từ sau khi mẹ qua đời, cô không còn ngủ chung giường với người khác, trước kia từng dọn đến ở cùng Sở Di, đêm đầu tiên không có phòng, cô cũng ngủ trên ghế sofa, khi mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt của người khác như này.

Chẳng lạ gì khi cảm thấy không quen.

Tô Linh Nguyệt di chuyển sang một bên, cố gắng rời khỏi ghế sofa mà không gây ra tiếng động nào, nhưng cô cúi đầu xuống thì phát hiện chân mình bị người ta kẹp lấy, tướng ngủ này không thành thật chút nào, tưởng chân cô là chăn à?

Không ngờ một người nghiêm túc đứng đắn như cô ấy lại ngủ như thế này.

Có chút tương phản.

Tô Linh Nguyệt nín thở, muốn mở chân Quý Tri Ý ra, vừa cử động, Quý Tri Ý nghiêng người về phía cô, vươn tay ra ôm lấy cô, tựa cằm lên cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào da thịt, rất ngứa.

Tô Linh Nguyệt hít sâu.

Quay đầu.

Thiếu chút nữa là má kề má với Quý Tri Ý.

Lông mi thật dài, làn da rất trắng, vết tát trên mặt thật sự rất chói mắt.

Ánh sáng mờ ảo trong phòng khách không quá sáng nên dấu vết không rõ ràng, chỉ khi Tô Linh Nguyệt đến gần mới có thể nhìn rõ, cô nhìn chằm chằm vào sườn mặt, hoàn toàn quên mất tư thế ngủ với Quý Tri Ý vào lúc này.

Được rồi.

Để cô ấy ôm một cái coi như an ủi cô vậy.

Tô Linh Nguyệt thả lỏng cơ thể, hơi xoay người sang một bên, tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau chuông cửa vang lên, Tô Linh Nguyệt tỉnh lại, mở mắt ra, thấy Quý Tri Ý vẫn đang ngủ, rón rén xuống giường, quản gia mang bữa sáng đến, cô cầm lấy hộp đặt lên bàn ăn, quay đầu lại nhìn thấy Quý Tri Ý đã dậy.

Bộ đồ ngủ rộng phủ trên người, mái tóc hơi rối, ngồi trên giường sofa không nhúc nhích, một lúc sau cô quay đầu nhìn bàn ăn.

Có vẻ như thắc mắc tại sao mình ngủ trong phòng khách.

Tô Linh Nguyệt vừa định giải thích, bé mèo nhảy lên ghế sofa, không ngừng cọ xát qua lại bên cạnh eo Quý Tri Ý, Quý Tri Ý cúi đầu, Tô Linh Nguyệt mang bé mèo đi trước khi cô muốn đuổi bé mèo ra ngoài.

Nhân tiện, chào hỏi: "Chào buổi sáng, Quý tổng."

Quý Tri Ý khẽ gật đầu với cô: "Chào buổi sáng."

Tô Linh Nguyệt mang bé mèo ra ban công, mặc cho nó cào cửa cũng không để ý tới, ban ngày tạo ra một chút tiếng động sẽ làm giảm bớt sự xấu hổ giữa cô và Quý Tri Ý.

Đêm qua có hai người lạ ôm nhau ngủ chung giường.

Có thể không xấu hổ sao?

Tô Linh Nguyệt liếc nhìn Quý Tri Ý, thấy cô đứng dậy, vẻ mặt vẫn như thường lệ, dọn dẹp giường sofa, tò mò hỏi: "Quý tổng có thường xuyên ngủ với người khác không?"

Quý Tri Ý nghẹn: "Cái gì?"

Tô Linh Nguyệt nhìn thấy thái độ bình tĩnh của cô vừa rồi, còn tưởng rằng cô đã quen rồi, khi nghe hỏi lại thì lắc đầu: "Không có gì."

Quý Tri Ý:...

Mới sáng sớm cô đã bị Tô Linh Nguyệt chọc tức, quay đầu đi vào phòng tắm rửa, Tô Linh Nguyệt cũng theo sau đi vào phòng tắm, thay quần áo rồi đi ra, Quý Tri Ý đã ngồi vào bàn, thấy cô đến gần Quý Tri Ý cắn một miếng bánh mì, Tô Linh Nguyệt ngồi đối diện cô, tối qua ngủ trong phòng khách, ngủ muộn như vậy mà tinh thần vẫn rất tốt, cô rưới nước sốt lên và cắn một miếng bánh mì, thật ngọt.

Bé mèo cũng đi tới, muốn cắn một miếng, Tô Linh Nguyệt vỗ vỗ đầu nó, bé mèo kêu meo meo với cô, Tô Linh Nguyệt nhìn ban công, không biết là Quý Tri Ý mở cửa, hay là bé mèo tự kéo ra, có một khe hở.

Cô lắc đầu: "Em không ăn được."

Nói xong, cô nhớ tới đây là một bé mèo hoang, có gì chưa từng ăn, bánh mì cũng coi là thứ xa xỉ rồi, vì vậy cô bẻ một chút rồi đặt trước mặt mèo con, sau khi ăn xong nhìn nó liếm lưỡi, đầy vẻ tham ăn.

Lần này Tô Linh Nguyệt dứt khoát nhét bánh mì vào miệng.

Bé mèo hoang kêu meo meo với cô một cách tủi thân.

Quý Tri Ý nhìn sự tương tác trẻ con giữa một người một mèo, định cười.

Nhưng cả bụng dỗi của cô vẫn chưa tiêu tan, Quý Tri Ý cúi đầu xuống, uống hết sữa, Tô Linh Nguyệt trang điểm cho cô như thường lệ, sau một đêm, dấu vết trên mặt cô không còn rõ, nhưng Tô Linh Nguyệt vẫn nhẹ tay, như thể sợ làm cô đau.

Quý Tri Ý hơi nghiêng đầu.

Bàn tay trang điểm của Tô Linh Nguyệt khựng lại.

Nghĩ rằng động tác ngẩng đầu hiện tại của cô ấy giống như lúc mang bé mèo về, thật đáng yêu~~~

Không không, đáng sợ.

Tô Linh Nguyệt phủi phui suy nghĩ của mình, thoa đều kem dưỡng lên mặt Quý Tri Ý, chỉ mới vài ngày cô đã quen với khuôn mặt này rồi.

Thói quen thật đáng sợ.

Tô Linh Nguyệt trang điểm cho cô, thêm đồ ăn và nước uống cho bé mèo, sau đó ra ngoài cùng Quý Tri Ý, đến công ty vẫn còn sớm, trong văn phòng có hai ba người, Tô Linh Nguyệt nhìn lịch trình của Quý Tri Ý, ngoại trừ một vài cuộc họp vào buổi trưa, không có sắp xếp nào khác, rất ít tiệc tối.

Tô Linh Nguyệt nhớ tới lúc đó cha cô có rất nhiều tiệc tối, mẹ cô vừa mới qua đời, cô đặc biệt hy vọng cha mình sẽ tan làm sớm để ở bên cạnh cô nhiều hơn, thỉnh thoảng sau giờ học cô sẽ đến văn phòng của ông để đợi, nhưng cha luôn luôn về muộn, hoặc là ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu trên người.

Hoặc là không quay lại và yêu cầu thư ký đưa cô về nhà.

Sau này cô mới biết, không về, là vì đến gặp Chu Thời Vũ.

Ngay khi Tô Linh Nguyệt ngồi xuống, một bóng người lướt đến, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Nhàn, sửng sốt vài giây: "Giám đốc Trương?"

Trương Nhàn hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Lịch trình của Quý tổng."

Trương Nhàn nói: "Gần nhất có lịch trình quan trọng nào không?"

Tô Linh Nguyệt lắc đầu.

Trương Nhàn nói: "Tôi đến đưa cho cậu ấy bản thảo thiết kế."

Tô Linh Nguyệt hỏi: "Thiết kế mới cho mùa thu sao?"

Trương Nhàn nói: "Ừm, là mấy thiết kế trong cuộc họp hôm qua."

Tô Linh Nguyệt gật đầu.

Lúc cô chuẩn bị rời đi thì nói: "Hai thiết kế của cô Tạ đều được chọn à?"

Trương Nhàn dừng lại, không giấu diếm, rất thành thật: "Đúng vậy, tôi cảm thấy rất sáng tạo."

Thẳng thắn mà nói, Tô Linh Nguyệt cũng cảm thấy rất sáng tạo, lần đầu tiên nhìn thấy bản thảo thiết kế của Tạ Lan, cô khá kinh ngạc, nhưng những bản thảo thiết kế đó không thuộc về cô ấy, Tô Linh Nguyệt muốn lên tiếng, Trương Nhàn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cô lắc đầu.

Nói ra rồi thì ai sẽ tin đây?

Cha cô cũng không tin cô.

Vả lại, mọi người đều biết mâu thuẫn giữa cô và Tạ Lan, chắc hẳn còn tưởng rằng cô đang làm khó dễ sau lưng Tạ Lan, Trương Nhàn vỗ vỗ vai cô nói: "Vậy tôi vào nha."

Tô Linh Nguyệt nhìn cô đi vào.

Cửa đóng lại.

Cô nhìn lịch trình trên màn hình, có chút khó chịu.

Một lúc sau, Ngô Mỹ Nghiên mang theo đồ ăn nhẹ đi vào, chia một ít cho mọi người, đưa cho Tô Linh Nguyệt hai phần, bảo cô lát có vào văn phòng thì mang một cái cho Quý Tri Ý, Tô Linh Nguyệt nhìn đồ ăn trên bàn, mỉm cười: "Vâng."

Ngô Mỹ Nghiên thấp giọng hỏi: "Em nói chuyện với Dương Chi Chi sao rồi?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Hẹn tối nay ăn tối."

"Nắm chắc nha." Ngô Mỹ Nghiên nói: "Trụ sở chính bên kia cũng cho người đi bàn bạc."

Tô Linh Nguyệt nhíu mày.

Quý Tri Ý yêu cầu cô thống kê báo giá của các công ty khác trong hôm nay, cô đã liên hệ với họ rồi, nhưng không biết Chu Thời Vũ bên kia cũng báo giá, hiện tại người phát ngôn của trụ sở chính vẫn là Lâm Phỉ, một ngôi sao nhí, từ khi còn nhỏ đã quay rất nhiều phim truyền hình, Tô Linh Nguyệt cũng từng xem một vài bộ, bộ phim thần tượng đầu tiên khi trưởng thành nổi tiếng khắp cả nước, lúc ấy gây tiếng vang rất lớn, sau đó lại quay một bộ phim văn học và giành được nhiều giải thưởng, có thể nói là nổi tiếng, nhưng hai năm qua không có tác phẩm nào, và dần bị thay thế bởi các nghệ sĩ mới.

Trong làng giải trí, nửa năm thay đổi một lần, chứ đừng nói đến hai năm.

Cô ấy bị thương khi quay phim và phải nhập viện, lúc này vừa ký hợp đồng ba năm với Tô Khải, vào thời điểm đó tràn ngập tin tức về cô, nói rằng cô không thể khá hơn, nói rằng cô bị thương nặng, hai tháng sau, cô mất vai diễn điện ảnh, thử vai phim truyền hình và rất nhiều quảng cáo, sau đó truyền thông khai thác tin Tô Khải sẽ không bao giờ từ bỏ cô, công ty vẫn để cô làm người phát ngôn bất chấp mọi phản đối.

Điều này đã tạo nên một làn sóng thiện chí.

Độ phổ biến của Tô Khải với công chúng rất cao, là vì điều này.

Tô Linh Nguyệt nhớ rõ cuối năm nay hợp đồng của Lâm Phỉ hết hạn, vẫn còn nửa năm, hiện tại bọn họ tham gia báo giá, là muốn thay thế Lâm Phỉ?

Cô đang suy nghĩ thì nhận được tin nhắn của Sở Di: [Đoán xem mình nhìn thấy ai.]

Tô Linh Nguyệt vô thức trả lời: [Dương Chi Chi?]

Sở Di: [Vãi? Cậu là thầy bói à?]

Tô Linh Nguyệt nhìn màn hình điện thoại.

Vậy đúng rồi.

Cô hỏi Sở Di: [Tới hồi nào vậy?]

Sở Di: [Vừa mới đến.]

Tô Linh Nguyệt trả lời: [Không phải các cậu hợp tác với Lâm Phỉ à? Kết thúc hợp đồng?]

Sở Di: [Không có.]

Tô Linh Nguyệt im lặng vài giây, cất điện thoại, thống kê báo giá của từng công ty, nhưng không có thông tin gì từ Tô Khải, cô kẹp tài liệu vào phòng làm việc của Quý Tri Ý, Trương Nhàn không còn ở đó nữa, Quý Tri Ý đang xem bản thảo thiết kế, Tô Linh Nguyệt nhận ra đó là của Tạ Lan, cô đưa tài liệu qua: "Quý tổng, đây là thống kê báo giá của từng công ty."

Dừng một chút, cô nói: "Gần đây Tô Khải cũng liên lạc với Dương Chi Chi."

Quý Tri Ý cầm bản thảo thiết kế, ngước mắt lên nhìn Tô Linh Nguyệt: "Khi nào?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Sáng nay."

Quý Tri Ý gật đầu, không nói tiếp, hỏi Tô Linh Nguyệt: "Buổi tối hẹn mấy giờ?"

Tô Linh Nguyệt nói: "Bảy giờ, tầng hai khách sạn Hào Thái."

Quý Tri Ý nói: "Biết rồi."

Tô Linh Nguyệt thấy cô nhận tài liệu rồi đứng thẳng, Quý Tri Ý liếc nhìn cửa sổ sát đất bên cạnh, cửa sổ hướng về phía ánh nắng mặt trời và khúc xạ vào trong, Tô Linh Nguyệt đi tới, khép hờ rèm cửa lại, nghe thấy Quý Tri Ý nói: "Đừng quên thông báo với cô Dương, bảy giờ tối nay gặp nhau ở Hào Thái."

Tô Linh Nguyệt kính cẩn lễ phép: "Vâng thưa Quý tổng."

Quý Tri Ý ký tên vào văn kiện, đóng lại, đưa cho Tô Linh Nguyệt, khi thấy cô rời đi, gọi: "Trợ lý Tô."

Tô Linh Nguyệt vừa đi được hai bước liền xoay người lại.

Quý Tri Ý nói: " Đừng quên thông báo với cô Dương, bảy giờ tối nay gặp nhau ở Hào Thái."

Tô Linh Nguyệt hít sâu.

Cười nói: "Quý tổng, cô đã nhắc qua rồi."

"Tôi biết." Giọng điệu của Quý Tri Ý rất bình tĩnh và tự nhiên: "Đây không phải là sợ trợ lý Tô có trí nhớ không tốt sao?"

Tô Linh Nguyệt vô thức vặn lại: "Quý tổng, tôi có trí nhớ rất tốt."

Quý Tri Ý nói: "Thật sao?"

Giọng cô hờ hững: "Vậy tại sao cô có thể nhận nhầm người?"

Tô Linh Nguyệt:...

--------------------

Quý Tri Ý: Có trí nhớ tốt, nhưng không thể nhớ ra tui, phải không?

Tô Linh Nguyệt:...

***