Lúc xuống xe, Cố Ỷ bị Khương Tố Ngôn gọi dậy. Khương Tố Ngôn áp sát vào tai cô, gọi cô tỉnh lại.
Hơi thở của Khương Tố Ngôn cũng lạnh buốt, không chỉ lạnh mà còn mang theo cảm giác tê tái thấu xương.
Luồng hơi lạnh ấy phả vào bên tai, kết hợp với giọng nói u uất, khiến Cố Ỷ giật nảy người vì sợ. Vừa tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã tới trạm, vội xách chiếc túi đeo chéo của mình phóng vút khỏi ghế, bước nhanh xuống xe từ cửa sau.
Khi Cố Ỷ đến trường thì vừa hơn bảy giờ một chút. Lúc này trong trường đã có vài người dậy sớm: có người ôm sách chuẩn bị tới phòng tự học, có người mang giày chạy bộ đang đổ mồ hôi trên sân thể dục, cũng có người dậy sớm chỉ để... yêu đương.
Cố Ỷ thì khác, vừa xuống xe là cô quét mã thuê xe đạp dùng chung, phóng thẳng về nhà ăn số 1.
Tiệm ăn sáng ở tầng hai, góc đông nhất của nhà ăn số 1 là tiệm ngon nhất trong trường, giá cả hợp lý, hương vị thì tuyệt vời! Vì nhà ăn số 1 cách ký túc xá của cô khá xa nên bình thường Cố Ỷ cũng không đến đó ăn sáng.
Cô ăn một bữa no nê, dỗ dành cái bụng đói cả đêm rồi mới mua thêm đồ ăn sáng đem về ký túc xá.
Như đã nói, hiện tại Cố Ỷ thật sự rất túng thiếu, nhưng cô vẫn mua bữa sáng cho các bạn cùng phòng chưa dậy nổi đang đói meo. Cô còn rất rõ khẩu vị của từng người, tuyệt đối không mua thứ mà họ không thích.
Cố Ỷ được yêu quý và có nhân duyên tốt đương nhiên không phải chỉ nhờ vào gương mặt.
Bình thường cô và bạn cùng phòng đều đối xử qua lại rất tốt. Họ hiểu hoàn cảnh gia đình cô, nên mỗi khi mua đồ ăn vặt, trà sữa hay trái cây cũng sẽ mua dư ra một phần cho Cố Ỷ.
Nếu Cố Ỷ chỉ biết ăn ké mà lúc nào cũng keo kiệt, lâu ngày chắc chắn họ sẽ dần xa lánh cô. Vì vậy, thỉnh thoảng cô cũng đáp lễ. Dù giá trị không tương xứng, nhưng đều là cô chọn lựa kỹ càng.
Khóa xe đạp ở dưới ký túc xá, Cố Ỷ quẹt thẻ vào khu ký túc xá nữ, leo lên tầng ba phòng của họ, rồi lấy chìa khóa mở cửa phòng. Một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, dù sao cô cũng đã ở trường gần hai năm, sắp sang kỳ nghỉ hè năm hai rồi.
Đúng như dự đoán, ba người bạn cùng phòng vẫn chưa dậy. Thấy cũng sắp đến giờ, Cố Ỷ gọi cả bọn dậy luôn. Ban đầu có một người hay cáu gắt khi mới tỉnh giấc, mặt mày u ám thể hiện sự bực bội, nhưng vừa thấy đồ ăn sáng trên tay Cố Ỷ thì lập tức nở nụ cười tươi như hoa.
"Tiệm bánh bao heo con ở tầng hai nhà ăn số 1! Mình thích nhất luôn đó! Cậu dậy sớm vậy mà còn chạy tới tận đó mua hả?"
Cố Ỷ mỉm cười: "Ăn đi, kẻo nguội là không ngon nữa đâu."
"Okay!"
Bạn cùng phòng vừa rửa mặt xong liền ngồi xuống ăn bữa sáng Cố Ỷ mang về.
Có người ngồi trước bàn đang quay clip đăng mạng, qua gương còn thấy sắc mặt Cố Ỷ không tốt, lo lắng hỏi cô: "Cậu hôm qua không ngủ ngon à? Nhìn mặt cậu tệ lắm đó. Sáng nay để mình điểm danh giúp nhé. Hôm qua cậu không đến, cũng không báo trước, lúc đó không thấy cậu đâu, lúc lão Dương gọi tên cậu mà năm sáu người đồng loạt trả lời 'Có mặt!' luôn đó."
Tuy Cố Ỷ không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe thôi cũng đủ tưởng tượng ra được. Chắc mặt lão Dương khi nghe đám học sinh hùa nhau trả lời thay phải đen thui luôn.
Lão Dương bình thường nghiêm khắc nhưng không phải loại người chấm rớt sinh viên chỉ vì điểm chuyên cần. Chỉ cần thi cuối kỳ qua là ông không làm khó dễ.
Hôm qua đúng lúc là tiết của lão Dương, coi như Cố Ỷ may mắn. Nếu là thầy khác, chỉ vì chuyện hôm qua cũng đủ khiến cô bị đánh rớt học phần rồi.
Cố Ỷ đáp lại lời bạn: "Không cần đâu, lát nữa học xong mình về ăn. Trưa ngủ bù một chút là được. Chiều chỉ có hai tiết, không sao cả."
Nói xong vài câu, Cố Ỷ bắt đầu thu dọn hành lý. Cô dự định sau hai tiết chiều sẽ trực tiếp đến tiệm vàng mã. Dù sao thể chất cô đặc biệt, biết đâu lại có nữ quỷ nào ở trường tìm tới, hơn nữa còn phải về cúng Khương Tố Ngôn nữa, chuyện phải làm còn nhiều lắm.
Thấy hành động của cô, các bạn cùng phòng hơi ngạc nhiên. Ba người nhìn nhau, cuối cùng có một người không kìm được hỏi: "Cố Ỷ, cậu đang làm gì vậy?"
"Mình chỉ đang thu dọn ít quần áo thôi, dạo này phải đến ở căn nhà mà mình được thừa kế nè. Chuyện là họ hàng bắt mình quản lý cửa hàng ông ấy để lại đó, mình không ở đó thì làm sao buôn bán được."
"Cậu định đi thật à? Người thân đó của cậu làm nghề gì thế?" Nghe cô nói vậy, mấy người bạn cùng phòng lập tức bị khơi dậy trí tò mò, thi nhau hỏi han chuyện của Cố Ỷ.
Cố Ỷ cười khổ: "Mình nói ra mấy cậu đừng cười mình đấy nhé."
"Không cười, không cười, cậu nói đi."
"Là một cửa hàng giấy tiền vàng mã cũ kỹ lắm rồi, chuyên bán hình nhân, nhìn thôi đã thấy rùng rợn rồi."
"Ối!"
Nghe xong, chút tò mò còn sót lại của mấy người bạn cùng phòng lập tức biến mất không dấu vết, thậm chí còn có chút thương cảm cho Cố Ỷ: "Mình cứ tưởng cậu phát tài rồi cơ, ai ngờ bản chất xui xẻo vẫn không đổi, khổ quá đi mất. Nếu chỗ đó không bị giải tỏa, chẳng phải cậu phải bán hình nhân suốt năm năm sao?"
"Thì chuyện chính là vậy đấy." Cố Ỷ vừa thu dọn quần áo đồ đạc, vừa trò chuyện với các bạn cùng phòng, đợi đến khi thu xếp xong xuôi mới ngồi phịch xuống giường. Cô định lát nữa học xong sẽ dọn giường luôn, buổi trưa còn phải tranh thủ chợp mắt một chút.
Cố Ỷ mới nghỉ được một lát đã cầm sách rời đi trước. Cô vốn là người đẹp trời sinh, làn da trắng trẻo mịn màng, thậm chí còn đẹp hơn cả cô bạn cùng phòng thỉnh thoảng đi spa chăm sóc da. Mặc dù Cố Ỷ chỉ dùng những bước chăm sóc cơ bản, gần như chẳng tiêu tốn bao nhiêu tiền.
Cô xuống lầu, mở khóa chiếc xe đạp công cộng vừa dùng lúc nãy rồi lại đạp đi. Hành lang đại học rợp bóng cây, khi cô đi ngang qua tán lá, bên tai lại vang lên giọng của Khương Tố Ngôn.
"Vừa nãy lẽ ra ngươi không cần phải nói với họ ngươi đang làm gì đâu."
Ở thời đại của Khương Tố Ngôn, làm nghề này vốn không được người ta yêu thích, bình thường ai cũng tránh xa những người đó.
Cũng dễ hiểu thôi, người sống thì chẳng ai thích mấy thứ liên quan đến tang lễ, cứ thấy là cảm thấy xui xẻo. Trước kia Khương Tố Ngôn không rõ thời thế đã đổi thay, không biết con người hiện nay có còn quan trọng hoá chuyện ma chay nữa không, nhưng nghe cuộc trò chuyện giữa Cố Ỷ và bạn cùng phòng hôm nay, Khương Tố Ngôn đã hiểu ra: Con người chưa từng thay đổi.
Bàn chân Cố Ỷ đạp mạnh lên bàn đạp xe, chiếc xe lao vút đi. Vừa đạp xe, cô vừa đáp lời Khương Tố Ngôn: "Nếu em không trả lời vậy, họ sẽ càng tự tưởng tượng lung tung. Tự nhiên có người để lại di sản từ trên trời rơi xuống, lại còn là một cửa hàng, ai nghe cũng sẽ nghĩ em gặp may."
"Nếu em xui xẻo, họ sẽ thấy tội nghiệp em, cảm thấy em đáng thương; còn nếu em mà may mắn quá, họ lại có thể ghen tị với em, nghĩ rằng em đã đẹp rồi, ai cũng thích, giờ còn gặp vận may nữa, vừa hết xui liền có 'bánh từ trên trời rơi xuống'." Cố Ỷ cười nhẹ một tiếng: "Chị không thấy em vừa nói là cửa hàng giấy tiền vàng mã, sắc mặt họ liền dễ chịu hơn biết bao nhiêu sao?"
Lốp xe đạp công cộng lăn qua lớp lá rụng, phát ra tiếng xào xạc. Ánh mặt trời len qua kẽ lá, vệt sáng loang lổ đổ xuống người Cố Ỷ, chập chờn lay động. Khương Tố Ngôn trầm mặc một lát rồi nói: "Một nghìn năm trôi qua, con người vẫn chẳng thay đổi chút nào." Giọng nói của nàng có phần lạnh nhạt, mang theo chút trào phúng.
Cố Ỷ đoán, chắc chắn Khương Tố Ngôn đã từng trải qua chuyện gì đó trong quá khứ ngàn năm trước, nếu không cũng không biến thành ác quỷ. Sau này lại còn bị tổ tiên của cô dùng thủ đoạn không mấy chính đáng, cưỡng ép trói buộc bằng minh hôn, mới bị trấn áp đưa xuống âm phủ.
Ngữ điệu mỉa mai hiện giờ của Khương Tố Ngôn khiến Cố Ỷ càng thêm chắc chắn: có lẽ, những đau khổ của nàng đều bắt nguồn từ người khác.
Nhưng Cố Ỷ lại chẳng để tâm đến lời nói trào phúng đó, cô nhanh chóng tiếp lời: "Thế chẳng phải lại hay sao? Nếu một nghìn năm trôi qua mà bản tính con người thay đổi hoàn toàn, ai nấy đều thành thánh nhân, hoặc ai cũng trở nên xấu xa, thì thế gian này chẳng phải sẽ loạn hết à?"
Cố Ỷ bóp phanh, "két" một tiếng, chiếc xe đạp công cộng dừng lại dưới bóng râm ngoài toà nhà giảng đường. Cô mở điện thoại, hoàn trả xe, chân vẫn không dừng lại, vài bước đã bước lên bậc thềm đi thẳng về phía lớp học.
Khương Tố Ngôn thông qua Cố Ỷ, quan sát tất cả mọi thứ của thế giới này.
Những thứ này đều là sản vật của thời đại đã qua, là những điều mà cõi âm sau ngàn năm không thể có được. Ở dưới âm phủ, Khương Tố Ngôn tự khép kín bản thân, suốt ngàn năm chưa từng thấy qua những điều mới mẻ ấy. Trong đầu cô vẫn vang vọng câu nói vừa rồi của Cố Ỷ, cô hiểu đó là lời ngụy biện.
Nhưng Khương Tố Ngôn cũng biết, Cố Ỷ đã nói đúng sự thật.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, con người vẫn không thay đổi - không trở thành một thế giới nơi ai ai cũng là thánh nhân, cũng chẳng biến thành nơi toàn là kẻ tiểu nhân.
Nhưng nếu bản tính con người thật sự chưa từng thay đổi, thì kết cục của Cố Ỷ, e rằng cũng sẽ giống như cô.
Cố Ỷ đứng trong lớp học tràn ngập ánh nắng, mỉm cười chào hỏi các bạn cùng lớp, kể lại lý do hôm qua mình vắng mặt, cũng yên lặng lắng nghe mọi người chia sẻ chuyện thú vị xảy ra trong buổi học hôm qua.
Cô tươi cười duyên dáng, mắt mày linh động, khung cảnh ấy trong mắt Khương Tố Ngôn lại trở nên mơ hồ như cách biệt cả một kiếp người.
Nghìn năm trước, nàng cũng từng như thế.
Khi đó, Khương Tố Ngôn cũng là thiên kim tiểu thư của một gia tộc thư hương, danh môn thế gia, thường ngày cùng các tiểu thư khác cười nói vui vẻ, dáng vẻ chẳng khác gì Cố Ỷ bây giờ. Nàng từng là người luôn ở trung tâm đám đông, vì nhan sắc mà được mọi người yêu thích vây quanh. Tính cách lại dịu dàng khéo léo, tự nhiên trở thành người khôn khéo, giỏi xử sự, được lòng cả bốn phía.
Họ từng cùng nhau bàn luận đủ thứ chuyện, hôm nay thêu được đôi uyên ương vui đùa dưới nước, ngày mai vẽ được đóa mẫu đơn phú quý rực rỡ. Thỉnh thoảng còn bàn về những công tử danh gia, nhắc đến vị hôn phu của ai đó là cười rộ lên đầy tinh nghịch.
Khi còn sống, Khương Tố Ngôn cũng từng là một người như Cố Ỷ.
Nhưng cuối cùng, nàng lại rơi vào kết cục bi thảm như bây giờ.
Nếu lòng người không đổi, thế đạo cũng chẳng đổi thay, thì cuối cùng Cố Ỷ cũng sẽ giống nàng mà thôi.
Cô sẽ trở thành một ác quỷ, rồi bị những đạo sĩ thối kia dốc hết sức lực phong ấn lại, cưỡng ép đày xuống âm phủ, ngày ngày đối mặt với những sinh vật đã mất hết nhân tính, hình thù quái dị, sống lay lắt từng ngày, cho đến trọn một nghìn năm.
Có lẽ vận khí của Khương Tố Ngôn còn coi như không quá tệ, bởi vì nàng vẫn còn một hy vọng, biết rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một người xuất hiện bên cạnh mình.
"Hy vọng đến lúc đó... ngươi vẫn còn có thể cười nổi." Khương Tố Ngôn lặng lẽ gửi câu nói ấy đến Cố Ỷ.