Bị Ép Thừa Kế Vợ

Chương 14: Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã



Sau một ngày học hành xong xuôi, Cố Ỷ xách theo túi lớn túi nhỏ lên xe buýt, quay về tiệm vàng mã.

Đem đồ đạc nhét hết vào trong tiệm, việc đầu tiên Cố Ỷ làm là đi mua một ít hương đèn. Lần này cô cố ý đến một cửa tiệm hương đèn xa hơn một chút, dựa theo kiến thức học được từ trên mạng, nói chuyện nảy lửa với bà chủ tiệm, cuối cùng mặc cả được một đôi nến và một bó hương với giá 15 tệ.

"Chất lượng tốt thì lần sau tôi lại đến tìm chị."

Quăng lại một câu như thế, cô lập tức xách chiến lợi phẩm chạy mất.

Cố Ỷ nghiêm chỉnh đốt hương, châm nến dâng lên cho Khương Tố Ngôn, còn mở điện thoại ra, đặt tấm ảnh bài vị mà hôm qua cô vừa chỉnh bằng app lên bàn thờ.

Đợt hương đèn lần này chất lượng không đến nỗi tệ, Khương Tố Ngôn không chê bai đến mức không đáng một xu, nhưng cũng chẳng có lời khen nào, chỉ phán một câu: "Tạm tạm."

An ủi xong "bà lớn" mà mình đã cưới về nhà, Cố Ỷ bắt đầu chuẩn bị mở tiệm. Dù rằng bị họ hàng "hố hàng" ép cô rước một cô vợ về, nhưng không thể vì thế mà vứt bỏ những điều ông căn dặn. Dù sao ông cũng để lại cho cô một cái Big House thế này cơ mà.

Hai ngày trước, Cố Ỷ đã dọn dẹp tiệm vàng mã sạch sẽ, hôm nay chỉ cần tháo hết những tấm ván gỗ che cửa chính ra là có thể chính thức mở tiệm. Cô mở cửa bên hông, lần lượt tháo từng tấm ván gỗ, xếp gọn gàng sát vách tường ngoài tiệm.

Cửa chính mở toang, ánh sáng tràn vào làm tiệm sáng sủa hẳn lên, không còn vẻ âm u như trước. Cửa hàng vốn mang âm khí giờ cũng sáng sủa như dương gian.

Cố Ỷ ngồi sau quầy ở cửa tiệm. Có vẻ họ hàng rất coi trọng nơi này, vì quầy được làm bằng kính và gỗ thịt hẳn hoi. Qua lớp kính có thể nhìn thấy một đống giấy tiền vàng mã, chắc là do lão Cố tự tay gấp.

Cố Ỷ ngồi ở quầy có hơi buồn chán, tiện tay mở hộc tủ bên cạnh ra lục lọi, không ngờ lại tìm được một cuốn sổ nhỏ.

"Sổ tay kinh doanh tiệm hàng mã..." Cô lẩm bẩm tên cuốn sổ viết dọc, rồi thổi bay lớp bụi phủ trên đó, khóe môi cong lên.

Thật không ngờ, lão Cố lại chuẩn bị lắm thứ cho cái tiệm nhỏ xíu này. Còn giấu cuốn sổ trong hộc tủ, nếu không phải Cố Ỷ quá chán nên ngồi lục thì chắc chẳng bao giờ phát hiện ra.

Phủi bụi xong, cô mở trang đầu tiên ra. Vừa nhìn đã thấy viết: "Việc đầu tiên chúng ta phải làm, là cảm nhận được hồn lực..."

Cố Ỷ đóng sầm cuốn sổ lại, liếc nhìn tiêu đề viết tay trên bìa, Sổ tay kinh doanh tiệm hàng mã, rồi lại mở ra, tiếp tục đọc dòng thứ hai: "Hồn lực là sức mạnh gắn với linh hồn. Thông qua việc sử dụng hồn lực, người tu đạo có thể chiến đấu với quỷ hồn..."

Cố Ỷ lần nữa đóng sập cuốn sổ lại, hít sâu một hơi, sau đó không nhịn được mà bật thốt: "Má ơi!"

Nếu là ba ngày trước, chắc chắn Cố Ỷ sẽ cho rằng đây là lão Cố lên cơn hồi teen, viết linh tinh cho vui. Dù sao thì một người như lão Cố, đã mở tiệm vàng mã thì ắt hẳn cũng không giống mấy kiểu bị hội chứng tuổi teen cấp độ nặng, rảnh rỗi viết teenfic, nói gì đi nữa thì mấy dòng này không thể coi là thật được.

Nhưng Cố Ỷ của hôm nay, sau khi trải qua bao chuyện có thể dọa chết người gần đây... cô cảm thấy khả năng những điều viết trong sổ là sự thật rất cao.

Nghĩ lại những gì Khương Tố Ngôn từng nói, nàng ấy bị tổ tiên nhà họ Cố tính kế, điều đó chứng tỏ từ cả ngàn năm trước, tổ tiên nhà họ Cố đúng là có chút bản lĩnh. Dù rằng cho đến xã hội hiện đại, Cố Ỷ chưa từng phát hiện nhà mình có gì đặc biệt. Mỗi dịp Tết theo bố mẹ về quê, cô cũng chẳng thấy nhà họ Cố có gì ngầu lòi cho cam.

Giờ đây cuốn sổ nhỏ đột nhiên xuất hiện kia đang nói với Cố Ỷ một điều rằng: tổ tiên của cô thật sự đỉnh của chóp.

Tổ tiên siêu đỉnh không những để lại cho cô một cuốn sổ tay, mà lại còn là sổ dạy cách đối phó với ma quỷ nữa chứ. Tổ tiên thật sự đúng là tuyệt cờ lờ vời!

Chỉ tiếc là... giá mà tổ tiên đừng chơi xấu hố cô cưới một nữ quỷ thì tốt biết bao!

Từ lúc mông vừa chạm ghế, Cố Ỷ không đứng dậy thêm lần nào, chuyên tâm nghiền ngẫm cuốn sổ nhỏ kia. Trong đó viết rất nhiều thứ, thậm chí còn bao gồm cả truyền thuyết về tu luyện. Tổ tiên họ Cố giỏi nhất chính là dùng giấy, từ những món vàng mã cho đến các hình nhân bằng giấy cắt ra, đều là sở trường của tổ tiên nhà cô.

Tổ tiên viết trong sổ rằng, cách dùng hình nhân giấy vô cùng đơn giản, chỉ cần nhét hồn lực của mình vào bên trong tờ giấy...

"Nghe thì đơn giản thật đấy..." Cố Ỷ chỉ biết câm nín. Vì trong sổ còn ghi rõ: Người chưa từng tu luyện, hồn lực yếu ớt. Nếu tùy tiện nhét hồn lực vào hai con hình nhân thì rất dễ bị cạn kiệt rồi chết.

Cố Ỷ không muốn chết vì hồn lực khô kiệt, thế là lập tức lật tới chương "Cách sử dụng và tăng cường hồn lực". Cô đọc một lúc mới hiểu ra cách tăng cường hồn lực cho mình. Phương pháp rất đơn giản: kí kết khế ước với ma quỷ, giao dịch với họ, từ đó nhận được hồn lực.

Tất nhiên, nếu là tu sĩ thuộc phe tà ác, thì sẽ dùng vũ lực cưỡng ép, trực tiếp đoạt lấy hồn lực của ma quỷ...

"Xì..." Cố Ỷ nghĩ nghĩ, hình như cô thật sự có thể cưỡng ép ma quỷ.

Cô quay đầu nhìn Khương Tố Ngôn, người kia đang lơ lửng phía sau, nghiêng người về phía trước, dường như đang lén nhìn cuốn sổ nhỏ trong tay Cố Ỷ.

Thấy Cố Ỷ quay lại, Khương Tố Ngôn lập tức ngồi ngay ngắn: "Có chuyện gì sao?"

Cố Ỷ nhìn nàng vài giây, càng chắc chắn rằng Khương Tố Ngôn không phải trường phái linh hồn "thiện lương trật tự", hơn nữa còn là một nữ quỷ cực kỳ mạnh, hồn lực chắc chắn cực kỳ khủng khiếp.

Cô không nhịn được hỏi: "Vừa rồi chị lén đọc hết rồi đúng không? Đã biết cách dùng hồn lực rồi hả?"

Khương Tố Ngôn hơi do dự, dường như không muốn trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt Cố Ỷ ngước lên chờ mong, cuối cùng không nhịn được mà gật đầu: "Lúc ngươi vừa lật xem thì ta đã học được rồi."

Khương Tố Ngôn đúng là có hồn lực rất mạnh. Nhưng trước đây nàng chỉ như một người có sức mạnh phi thường mà không biết cách sử dụng, chỉ có thể dùng tay nhấc những vật nặng, chưa bao giờ học cách dùng kiếm hay kỹ năng để chiến đấu.

Chỉ là, sức mạnh của nàng quá vượt trội, dù có đánh kiểu trẻ con múa tay múa chân thì ở âm phủ cũng đủ đấm tung nhà trẻ Bắc Hải, đá bay viện dưỡng lão Nam Sơn, chả ai dám là đối thủ của nàng.

Hiện tại nàng lén lút đứng sau lưng Cố Ỷ, học theo cách tu sĩ sử dụng hồn lực, cuối cùng cũng hiểu được phải dùng sức mạnh đó như thế nào.

Khương Tố Ngôn giơ tay ra. Một dòng hồn lực vô hình trượt dọc theo đầu ngón tay nàng, tiến vào thân thể một hình nhân giấy đã có sẵn trong tiệm từ trước. Hình nhân ấy run rẩy một cái, sau đó bắt đầu lò cò nhảy ra từ đống hàng mã.

Chính là hình nhân giấy Cố Ỷ từng nhìn thấy ngay từ lần đầu bước vào tiệm, nó mặc một bộ đồ màu lam bảo thạch, nên giờ cô tạm gọi nó là "Tiểu Lam Nhân".

Sau khi được Khương Tố Ngôn truyền hồn lực, Tiểu Lam Nhân trông còn kinh dị hơn cả trước.

Đôi mắt cười cong cong được vẽ bằng bút lông đen của Tiểu Lam Nhân như thể lộ ra một chút linh khí, nhưng chính cảm giác đó lại khiến người ta thấy càng thêm rùng rợn. Nếu hôm kia Cố Ỷ nhìn thấy nó trong hình dạng thế này, chắc cô đã sợ tới mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng Khương Tố Ngôn thật sự rất lợi hại, chỉ nhìn sơ qua mấy lần mà đã nắm được cách sử dụng. Cố Ỷ thấy ghen tị quá chừng, cô cũng muốn chơi thử một con hình nhân giấy.

Ngay tại chỗ, Cố Ỷ bèn phát huy kỹ năng mặt dày của mình: "Vợ ơi vợ! Cho em xin chút hồn lực đi! Em xin mà!"

Khương Tố Ngôn rất ít khi gặp người mặt dày như vậy, nhưng so với độ mặt dày của Cố Ỷ, điều khiến nàng bận tâm hơn lại là một chuyện khác.

Nàng mím môi, rồi bỗng mở miệng hỏi:"Ngươi... không sợ ta à?"

Cố Ỷ hơi sững người, rồi mới hiểu vì sao Khương Tố Ngôn lại hỏi vậy.

Nàng ấy vốn đã là một nữ quỷ cực kỳ lợi hại, giờ còn học được cách dùng hồn lực, càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng... điều đó thì liên quan gì đến một Cố Ỷ yếu ớt và bất lực chứ? Khoảng cách sức mạnh giữa cô và Khương Tố Ngôn vốn đã là 1:10000, giờ thành 1:99999 thì có khác gì đâu.

Dù sao nếu Khương Tố Ngôn thật sự muốn đè chết cô, thì chắc chắn cũng không khó khăn hơn việc xử lý cái thứ đen thui đêm qua.

Không thể nào khó hơn được.

Nên Cố Ỷ gần như không cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu: "Không sợ. Nếu sợ thì đã sợ từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ."

Khương Tố Ngôn vẫn còn rất nhiều nghi vấn trong lòng, nàng gần như không kịp suy nghĩ đã thốt ra: "Nhưng... pháp thuật gia truyền của nhà họ Cố bị ta học mất rồi, trong lòng ngươi không thấy khó chịu sao?"

Cố Ỷ nghe xong thì bật cười: "Thời đại nào rồi còn để ý mấy chuyện cổ hủ đó? Nếu nói vậy thì hồi xửa xừa xưa ấy còn có chuyện 'truyền nam không truyền nữ' ấy, em được học tổ tiên chắc gì đã vui. Đã thế thì em thấy khó chịu làm gì? Huống hồ chị đâu phải người ngoài, chị là vợ em mà!"

Cố Ỷ đúng là người mặt dày không ai bằng. Nhưng lời nói đó lại như một dòng suối trong lành, lặng lẽ chảy vào cánh đồng khô cằn suốt ngàn năm trong tâm hồn Khương Tố Ngôn, âm thầm tưới mát cái cây đã chết khô trong lòng nàng.

Khương Tố Ngôn cố kìm nén khóe miệng mới không để lộ ra nụ cười. Một luồng hồn lực cũng nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể nàng, lặng lẽ truyền sang người Cố Ỷ.

Lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm sống trên đời, Cố Ỷ cảm nhận được thứ gọi là hồn lực, khuôn mặt cô đầy vẻ kinh ngạc lẫn phấn khích. Cảm giác đó rất khó tả. Nếu nhất định phải ví dụ, thì giống như một người què suốt hai mươi năm, bỗng dưng có thể chạy như bay.

Cố Ỷ cẩn thận dùng sợi hồn lực đó kết nối mình với Tiểu Lam Nhân, rồi giành được quyền điều khiển nó. Dưới mệnh lệnh của cô, hình nhân giấy cử động theo từng ý niệm, động tác nào cũng thực hiện được dễ dàng.

Cố Ỷ còn cảm thấy, nếu cô muốn, Tiểu Lam Nhân hoàn toàn có thể lên sân khấu múa cột, dùng cái thân thể làm bằng giấy kia thực hiện những động tác siêu khó.

Tất nhiên, đó là bởi vì Khương Tố Ngôn đã rút lại quyền điều khiển hình nhân, nếu không thì Cố Ỷ làm sao mà tranh nổi quyền thao túng với nàng ấy được?

Cô chơi đùa một lúc lâu, đến khi sợi hồn lực mượn tạm kia tiêu tan, Tiểu Lam Nhân "bẹp" một tiếng ngã sấp xuống đất, méo mó biến dạng, chẳng còn giống dáng vẻ ban đầu do lão Cố làm ra nữa, thân thể xẹp lép cả.

Cố Ỷ im lặng một hồi lâu, cuối cùng thốt ra một chữ: "Đỉnh."

Trò này thật sự quá vui. Có thể đối với lão Cố chỉ là trò trẻ con, nhưng với Cố Ỷ mà nói thì vừa đúng.

Nếu cô có hồn lực thật, cô có thể chơi cả ngày.