Sau hai ngày đi học, Cố Ỷ đã đón cuối tuần đầu tiên. Cuối tuần này, cô chẳng làm gì cả, chỉ ru rú trong ngôi nhà cũ phía sau tiệm vàng mã, dọn dẹp sạch sẽ từng phòng một từ trên xuống dưới.
Phòng phía sau thật sự rất rộng, dù sao cũng là căn nhà hai tầng hơn 200 mét vuông, nhưng vì đã lâu không có ai ở nên bụi bặm khắp nơi. Dọn xong sạch sẽ, Cố Ỷ gần như mệt lả người.
Tuy bận rộn như vậy, nhưng cũng có tin tốt. Hai bên nhà là người thuê nhà cũ của lão Cố, sau khi biết ông đã mất và căn nhà được để lại cho Cố Ỷ, họ còn chủ động đưa tiền thuê, cả khoản nợ mấy tháng trước cũng trả luôn.
Nhà ở phố cổ thì tiền thuê chắc chắn không cao, nhưng mấy tháng cộng lại cũng là một khoản đáng kể với Cố Ỷ. Cô đột nhiên cảm thấy hai người thuê bên cạnh thật sự đều là người tốt.
Cộng thêm số tiền cha mẹ để lại mà cô vẫn có thể dùng, gom hết lại cuối cùng cũng giúp cô giảm bớt gánh nặng tài chính.
Vì phải trông coi tiệm vàng mã nên Cố Ỷ không còn thời gian đi làm thêm, đành phải xin nghỉ. Trước đó cô làm phục vụ ở một quán cà phê trong khu đại học, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp mà mỗi khi cô trực ca, lượng khách đều gấp đôi bình thường.
Biết Cố Ỷ sẽ nghỉ, không làm thêm nữa, ông chủ còn tới khuyên cô ở lại, thậm chí muốn tăng lương cho cô.
Nếu không phải hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, có lẽ Cố Ỷ đã đồng ý ở lại. Nhưng chỉ nghĩ đến việc tan ca lúc chín rưỡi tối, trên đường về không chừng sẽ gặp phải thứ gì đó, cô liền dứt khoát từ chối ông chủ.
Cuộc sống của Cố Ỷ chính thức bước vào nhịp điệu: từ thứ Hai đến thứ Sáu, mỗi sáng cô bắt xe buýt 20 phút đến trường, học xong thì lại bắt xe buýt 20 phút quay về tiệm. Mở tiệm từ sau bữa tối đến chín giờ tối, sau đó lên lầu chơi điện thoại, đọc sách rồi ngủ.
Nếu may mắn, Cố Ỷ có thể ngủ một mạch tới sáng; nếu không may thì sẽ bị ác quỷ làm phiền tỉnh giấc, rồi lại nhìn Khương Tố Ngôn ăn bữa khuya.
Cố Ỷ còn phát hiện trên phố cổ có một tiệm cơm bình dân giá rẻ mà chất lượng ổn, buổi tối thường ăn ở đó.
Trong thời gian này, cô đã quen dần với cuộc sống như thế, thậm chí ngay cả ác quỷ quấy rầy giấc ngủ mỗi đêm, cô cũng dần dần thấy quen rồi.
Nói về phiền não thì cũng không ít, nhưng điều khiến Cố Ỷ phiền nhất chính là, tiệm vàng mã không có nổi một khách hàng. Không có một ai cả!
Trong Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã có nhắc đến một số phương pháp điều hành: ban ngày thì tiệm vàng mã lão Cố chỉ bán đồ tang lễ bình thường, nhưng đến tối thì phải nhớ tiếp khách "âm". Đây cũng là cách mà tổ tiên Cố gia thu được hồn lực: giao dịch với quỷ, từ đó hấp thu hồn lực từ chúng.
Thế nhưng hiện tại, doanh thu của Cố Ỷ là con số không tròn trĩnh. Thi thoảng mượn chút hồn lực từ Khương Tố Ngôn để chơi mấy món hình nhân, cô cảm thấy mình chẳng khác nào mấy gã vô dụng chuyên ngửa tay xin tiền tiêu vặt từ vợ.
Không hiểu sao, cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Đã hơn một tuần trôi qua, cuộc sống đã dần ổn định, trường học cũng bước vào tháng cuối cùng trước kỳ nghỉ hè năm hai, thế mà Cố Ỷ vẫn chưa gặp được một khách hàng nào.
Cảm giác không có chút năng lực tự bảo vệ nào khiến Cố Ỷ thật sự thấy mình rất yếu đuối. Hiện tại cô đúng là đang ăn "bám" vào Khương Tố Ngôn.
Sau khi xuống xe buýt, Cố Ỷ ghé qua mua hương nến cho Khương Tố Ngôn, rồi mới quay về ngôi nhà cũ phía sau tiệm, thắp hương lên bàn thờ cho nàng.
Tiện thể nói luôn, bài vị của Khương Tố Ngôn cũng đã về tới. Không hổ là món mà Cố Ỷ đã bỏ ra một khoản lớn để đặt làm riêng, Khương Tố Ngôn cũng khá hài lòng, ít nhất thì chất lượng gia công rất tốt, các cạnh mép đều mịn màng không hề sứt sẹo.
Đây chính là kỹ thuật hiện đại.
Nếu đổi lại là thời của Khương Tố Ngôn, làm hoàn toàn thủ công thì chắc chắn sẽ có nhiều cạnh thô, kỹ thuật sơn phết cũng không thể mượt được như bây giờ.
Thắp hương xong, Cố Ỷ quay lại cửa hàng, ngồi ở quầy vừa trông tiệm vừa đọc sách. Nhưng giống như trước đây, chẳng có vị khách nào ghé qua. Đến giờ ăn, cô nhờ dì hàng xóm nhiệt tình trông tiệm giúp một lát, rồi đến tiệm cơm bình dân vừa rẻ vừa ngon kia ăn tối.
Hôm nay cô đến cũng khá sớm, đám đông vẫn chưa đổ về, mà bản thân cô cũng không muốn mua mang về. Vì tiệm vàng mã chẳng có chút sinh khí nào cả, âm u lạnh lẽo, ngồi lâu sẽ cảm thấy bản thân như sắp hóa thành một con quỷ. Quán cơm tuy lúc này không đông lắm nhưng lác đác cũng có vài người, so với tiệm vàng mã vắng tanh kia thì đông hơn nhiều rồi.
Cố Ỷ chọn một món mặn hai món rau, ba món cả thảy, rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Tiệm cơm này bên ngoài thì trông khá cũ kỹ, nhưng bên trong lại được sửa sang tương đối mới. Bàn ghế là loại nhựa rẻ tiền, nhưng ông bà chủ lại rất nhanh nhẹn, mặt bàn được lau sạch bong, không chút dầu mỡ. Nếu không như vậy thì Cố Ỷ cũng chẳng nán lại ăn, cùng lắm là mua mang về.
Trong quán còn có hai chiếc quạt máy và một cái ti vi, lúc này đều đang hoạt động.
Gần vào hè, thời tiết bắt đầu nóng dần lên, bật điều hòa thì lại thấy sớm quá, lúc này có một chiếc quạt máy thổi vào thì rất dễ chịu.
Vì chiếc quạt máy đó, Cố Ỷ chợt nhớ ra trong tiệm vàng mã thật sự chẳng có gì cả.
Không điều hòa, cũng không có quạt, ngoài vài thiết bị điện cơ bản thì trống rỗng. Chiếc laptop duy nhất là do cô tự mang từ ký túc xá ở trường về.
Đó là món quà nhập học mà cha mẹ cô tặng khi cô vừa thi đậu đại học, cả cấu hình lẫn hiệu năng đều rất ổn.
Nói thì nói vậy nhưng tiệm vàng mã lại không hề nóng, phần lớn là nhờ vào Khương Tố Ngôn.
Nàng ấy đúng là cái điều hòa biết đi, có nàng ở đó thì Cố Ỷ căn bản không cần quạt hay máy lạnh gì cả.
Trong lúc đầu óc Cố Ỷ còn đang mải nghĩ ngợi vẩn vơ, tay cô vẫn không ngừng đưa cơm vào miệng.
Đang ăn được nửa chừng, Cố Ỷ đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc thảm thiết.
Đó là tiếng khóc của một người phụ nữ trung niên, đột ngột vang lên, mang theo cảm xúc đau buồn nặng nề, khiến người nghe cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Vì tiếng khóc ấy, mọi người trong quán đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía phát ra âm thanh, chiếc tivi trong quán đang phát bản tin thời sự.
Trên tivi, một người phụ nữ trung niên đang liên tục khóc lóc, nói rằng con gái bà đã mất tích ba ngày, vẫn chưa tìm được, hy vọng ai thấy con gái bà thì có thể gọi điện liên lạc. Bên dưới là dòng thông báo chạy chữ, kèm theo số điện thoại của người phụ nữ. Tiếng khóc quá mức bi thương của bà khiến không khí trong quán cơm lập tức chùng xuống.
Có lẽ nhận ra phát tin như vậy không thích hợp lắm, ông chủ quán nhanh chóng chuyển sang kênh khác.
Cố Ỷ ăn xong phần cơm của mình, đem khay trả lại quầy, dưới tiếng chào "Lần sau lại tới nhé" của ông chủ, bước ra khỏi tiệm.
Cô chưa đi được mấy bước, thì nghe thấy tiếng Khương Tố Ngôn vang lên: "Tâm trạng ngươi có vẻ tệ đi nhiều."
Cố Ỷ bóp bóp sống mũi, bước chân từng dừng lại giờ lại tiếp tục đi tiếp. Cô cũng đã quen với việc Khương Tố Ngôn thi thoảng lên tiếng, từ lúc đầu bị hù giật mình cho đến bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh, chỉ cần cẩn thận đừng để người bên cạnh nghe thấy giọng của Khương Tố Ngôn là được.
"Ừm, em vừa nghĩ đến mẹ."
Mẹ của Cố Ỷ và người phụ nữ trung niên vừa rồi trên ti vi chắc cũng tầm tuổi nhau, nhưng bây giờ Cố Ỷ chẳng biết khi nào mới có ngày được gặp lại mẹ nữa. Bên cô là cha mẹ mất tích, bên kia là con gái của người phụ nữ không rõ tung tích.
Mà nói cho cùng, làm gì có chuyện không rõ tung tích, tám chín phần mười là mất tích rồi chết vì tai nạn gì đó.
Thấy những cảnh như vậy, Cố Ỷ khó tránh khỏi xúc động. Cô biết bản thân là người khá lạnh nhạt, nhưng dù có lạnh nhạt đến mấy, vẫn sẽ có thứ mà người ta không thể buông xuống được. Với cô, cha mẹ chính là điều quan trọng nhất. Trong hoàn cảnh này, đương nhiên cô không thể chịu nổi những cảnh như vậy.
Khương Tố Ngôn lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngược lại còn hỏi: "Mẫu thân ngươi làm sao thế?"
Cố Ỷ khẽ cười một tiếng, tiếng cười rất ngắn, nghe chẳng giống cười mà lại mang theo chút chua xót: "Ba mẹ em đều là người rất thích đi du lịch, lần trước họ tự lái xe đi ngắm tuyết ở vùng núi, sau đó thì bặt vô âm tín. Hướng dẫn viên địa phương mà họ thuê nói đã lâu không gặp họ, rồi đi báo cảnh sát. Cảnh sát tìm kiếm ba bốn lượt trên núi tuyết mà vẫn không tìm được, cuối cùng thì trực tiếp định là 'mất tích'."
"Vì là đi du lịch tự túc nên cũng không mua bảo hiểm gì cả. Bên cơ quan du lịch địa phương vì lý do nhân đạo có bồi thường cho em một khoản tiền nhỏ, rồi cũng chẳng có tin tức gì nữa. Giờ em không biết ba mẹ mình đang ở đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác."
Khương Tố Ngôn đã chết cả nghìn năm, cảm giác sinh ly tử biệt đối với nàng sớm đã phai nhạt, nhưng nàng vẫn hiểu được, trong lòng Cố Ỷ chắc chắn đang rất khó chịu.
Một lúc lâu sau, Khương Tố Ngôn mới chậm chạp nhớ ra lúc này nên nói gì, hai chữ chia buồn không trôi chảy lắm bật ra khỏi miệng.
"Thôi, đừng nói cái đó nữa, em nghe đủ rồi." Cố Ỷ lại bật cười, dường như cô luôn là kiểu người vô tư vô lo như vậy, chỉ khi chạm đến tận sâu trong lòng, cô mới trở nên mềm yếu.
Chẳng ai có thể nhìn thấy nỗi buồn bé nhỏ trong tim cô, trừ một nữ quỷ vẫn luôn đi theo bên cạnh.
Xui xẻo thường chẳng bao giờ chỉ dừng lại ở một ngày. Tối nay ăn cơm vừa gặp chuyện không vui, không ngờ tới đêm lại gặp phải chuyện còn khó tin hơn.
Đến hơn chín giờ, Cố Ỷ chuẩn bị đóng cửa tiệm để lên lầu, thì đúng lúc đó, cô chào đón vị khách đầu tiên trong cuộc đời kinh doanh của mình.
Tấm ván cửa đã được cô hạ xuống hết, chỉ còn khóa cánh cửa bên là xong. Nhưng ngay khi cô định đóng cánh cửa bên lại, lại cảm thấy có lực cản từ bên ngoài, không cho cô đóng cửa.
Ban đầu Cố Ỷ còn hơi nghi hoặc, đến khi ló đầu ra nhìn thử thì bị dọa giật mình.
Ờ thì, thứ bên ngoài trông đúng là dọa người thật.
Thứ đó cao hơn Cố Ỷ rất nhiều, chắc tầm một mét chín đến hai mét. Với chiều cao một mét bảy của cô, phải ngửa cổ mới nhìn được. Thứ đó ướt sũng, đầu đội vài miếng rong biển giống như tảo biển che kín đầu, từng mảnh cong cong rũ xuống, còn nhỏ nước tí tách.
"Tí tách", "tí tách"... nước nhỏ xuống sàn khiến Cố Ỷ phải nuốt nước bọt một cái.
Tay cô siết chặt cánh cửa bên, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể hét lên: "Vợ ơi cứu mạng!"