Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn
Phòng vẽ.
Bức tranh trên giá vẽ đang dang dở.
Những cánh hoa trên khung vải rực đỏ như máu.
Tôi nhìn xuống cổ tay mình.
Từ vết thương lại rỉ ra từng giọt máu.
Tôi đưa tay, nhúng đầu cọ vào vết thương.
Một nét.
Rồi thêm một nét.
Dưới ánh mặt trời, đóa hoa bỉ ngạn càng thêm yêu dị chói mắt.
Cho đến khi nét vẽ cuối cùng hạ xuống, tôi nhìn chằm chằm vào tác phẩm của mình.
Khóe môi khẽ cong lên.
Xong rồi.
Buổi trưa.
Tôi ôm bức tranh, bước xuống lầu.
Trong phòng ăn.
Tôn Vân Dân đã bày sẵn bữa trưa trên bàn.
Vừa thấy tôi, hắn bước nhanh tới, vươn tay nắm lấy cổ tay tôi.
"A!"
Tôi đau đớn hét lên.
Hắn trợn mắt, nhìn thấy vết thương được băng bó trên cổ tay tôi.
"Cô bị điên rồi à?"
Tôi gạt mạnh tay hắn ra, giọng bình thản nhưng kiên định:
"Tôi có hẹn."
"Phải mang tranh đến phòng tranh."
Hắn vẫn không buông tha.
Lại tóm chặt lấy tay tôi, ánh mắt bùng lên tức giận:
"Cô muốn thoát khỏi tôi đến mức này sao?"
Tôi hít sâu, ánh mắt bình tĩnh đối diện với hắn.
"Tôi không muốn tranh cãi với anh.”
"Tôi đã hẹn với cảnh sát Lý."
"Cô ấy muốn mua bức tranh này.”
"Nếu anh còn ngăn tôi, tôi sẽ bảo cô ấy đến tận nhà lấy."
Tôn Vân Dân nhếch môi, cười lạnh:
"Cô dùng cảnh sát để dọa tôi?"
"Được thôi."
"Cô gọi cô ta tới đi.
"Xem ai sợ ai!"
Tôi dùng hết sức giật mạnh tay ra.
Lần này, hắn cũng không ngăn cản nữa.
Tôi bước ra khỏi cửa.
…
Trên đường đến phòng tranh.
Tôi cầm điện thoại, gọi cho Lý Thanh Thanh.
"Cảnh sát Lý, tôi sắp đến phòng tranh rồi.”
"Cô có thể tới lấy tranh."
Trong phòng tranh.
Tôi ngồi xuống khu vực tiếp khách.
Ngón tay siết chặt ly nước.
Tôi không thể thua.
Đỗ Bình Sơn thoáng sững sờ khi nhìn thấy vết thương trên cổ và cổ tay tôi.
Anh ấy nhíu mày, lo lắng hỏi:
"Tri Ý, chuyện gì xảy ra vậy? Ai đã làm cô bị thương?"
Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên:
"Hắn không chịu ly hôn.”
"Hắn không chỉ muốn căn nhà…”
"Hắn còn muốn cả tôi."
"Muốn cô?"
Đỗ Bình Sơn khựng lại, không hiểu.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
"Ý theo đúng nghĩa đen."
Đỗ Bình Sơn siết chặt tay, ánh mắt trầm xuống.
"Vậy cô định làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi."
Tôi cười nhạt, lắc đầu nhẹ:
"Chưa vội."
"Tôi muốn tự giải quyết chuyện này, không muốn liên lụy đến anh."
Đỗ Bình Sơn nhìn tôi một lát, rồi bật cười nhẹ:
"Liên lụy cái gì chứ?”
"Cô là học trò xuất sắc nhất của tôi.”
"Nếu tôi sợ liên lụy, thì hai năm trước tôi đã không giúp cô rồi."
Trong phòng tranh không có nhiều khách.
Đỗ Bình Sơn rót cho tôi một tách trà.
Tôi nhấp một ngụm trà nóng, cảm giác đắng chát lan trong miệng.
Ngay lúc đó, một loạt tiếng bước chân vang lên.
"Cảnh sát Lý đến rồi."
Tôi đặt tách trà xuống, đứng dậy.
Cảnh sát Lý xuất hiện.
Lý Thanh Thanh mặc cảnh phục, sải bước tiến vào phòng tranh.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy khựng lại.
Ánh mắt ngay lập tức trầm xuống, lông mày cau chặt.
"Cô Hứa…”
"Cô làm sao thế?"
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Tôi cố giữ bình tĩnh, đưa mắt nhìn sang bức tranh trên bàn.
"Chuyện gia đình thôi, không có gì nghiêm trọng."
"Cảnh sát Lý, cô xem tranh trước đi.”
"Nếu thích, tôi tặng cô bức tranh này cũng được."
Lý Thanh Thanh nhìn bức tranh, nhưng rõ ràng cô ấy không để tâm.
Cô ấy giao tiếp bằng mắt với tôi một giây, rồi nói thẳng:
"Tôi rất thích bức tranh này.”
"Nhưng tôi vẫn sẽ trả cô đúng giá như những bức tranh khác."
"Nhưng chuyện này không quan trọng.”
"Cái tôi muốn biết là…"
"Vết thương trên người cô rốt cuộc là sao?"
"Tôi là cảnh sát. Nếu không thấy thì thôi, nhưng đã thấy rồi, tôi không thể không hỏi."
Không đợi tôi trả lời, Đỗ Bình Sơn đứng bên cạnh đã lên tiếng trước:
"Cảnh sát Lý, chuyện này cô thật sự nên can thiệp."
"Tri Ý và chồng đã ly thân hai năm, theo luật thì có thể đơn phương ly hôn.”
"Nhưng tên khốn đó không chịu.”
"Hai năm trước, hắn ngoại tình làm công ty phá sản, giờ lại lấy con gái ra để ép buộc cô ấy."
"Hắn còn bạo hành cô ấy.”
"Cô xem đi, những vết bầm trên cổ và cổ tay, rõ ràng là bị bóp mạnh."
"Cảnh sát các cô thật sự nên nhúng tay vào chuyện này."
Bầu không khí chợt lạnh đi.
Lý Thanh Thanh siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
"Bạo lực gia đình?"
"Ép buộc?"
"Còn cố tình trì hoãn ly hôn?"
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm tôi, ánh mắt mang theo sự quan tâm và tức giận.
"Cô Hứa.”
"Cô có thể nói rõ với tôi chuyện này không?"
Lý Thanh Thanh nhìn tôi chằm chằm, giọng nghiêm túc:
"Là anh Tôn đánh cô?"
Tôi chần chừ một giây, rồi lắc đầu:
"Cũng không hẳn."
"Vết thương trên tay là do tôi bất cẩn."
Vừa dứt lời.
Cả Đỗ Bình Sơn lẫn Lý Thanh Thanh đều hiểu ngay ẩn ý trong câu nói của tôi.
Đỗ Bình Sơn thở dài, giọng đầy bất lực:
"Tri Ý, cô đừng làm chuyện dại dột.”
"Nam Nam còn nhỏ, dù không nghĩ cho mình, cô cũng phải nghĩ cho con bé."
Lý Thanh Thanh nhìn xuống cổ tay tôi, ánh mắt đầy nghiêm túc:
"Cô Hứa.”
"Nếu cô tin tôi, hãy để tôi giúp cô xử lý chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com