Tôn Vân Dân nhìn thoáng qua cô ấy, rồi lại kéo tôi vào lòng, giọng điềm nhiên:
"Tôi vừa xuống máy bay liền về nhà. Hai vị cảnh sát, nhà tôi xảy ra chuyện gì sao?"
Nam cảnh sát lắc đầu, bình thản đáp:
"Không có gì, chỉ là cuộc kiểm tra định kỳ thôi."
Sau đó, anh ta chậm rãi nói:
"Nghe nói hai năm nay anh ở Lào làm ăn?"
Lào?
Tôi sững người, khẽ cau mày.
Tôn Vân Dân vẫn cười nhẹ, giọng điệu tự nhiên:
"Không phải Lào, tôi ở Thái Lan. Kinh doanh thời trang là chính, ngoài ra còn buôn bán một số mặt hàng tiêu dùng khác."
"Thái Lan à?"
Nam cảnh sát gật đầu, tỏ vẻ không có gì bất thường.
"Mới về à? Anh còn giữ vé máy bay không? Nếu tiện, chúng tôi cũng muốn kiểm tra hộ chiếu."
Tôn Vân Dân bước đến vali, mở túi lấy ra các loại giấy tờ.
Nam cảnh sát cẩn thận đối chiếu thông tin trên hộ chiếu và chứng minh thư, ghi chép lại vài thứ, chụp ảnh xong mới trả lại cho anh ta.
Tôn Vân Dân vẫn giữ nguyên nụ cười:
"Hai anh chị cảnh sát, thật sự có chuyện gì xảy ra sao? Hai năm nay tôi chỉ làm ăn chân chính. Nếu cần hợp tác điều tra gì, tôi sẵn sàng hỗ trợ."
"Không có gì, chỉ là kiểm tra định kỳ thôi."
Giọng nam cảnh sát vẫn bình thản, sau đó quay sang nhìn Lý Thanh Thanh:
"Chúng ta sang nhà tiếp theo thôi."
Lý Thanh Thanh gật đầu, nhìn tôi cười nói:
"Không làm phiền hai người nữa. Chị Hứa, tôi rất thích tranh của chị, sau này có dịp mình giữ liên lạc nhé."
Tôi gật đầu:
"Được. Số điện thoại của tôi cũng là số WeChat, chị có thể kết bạn với tôi."
Tôi tiễn hai cảnh sát ra tận cửa.
Khi cánh cửa vừa khép lại, Tôn Vân Dân ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
"Vợ à, anh nhớ em lắm đấy."
Nói xong, anh ta lập tức hôn tôi.
Tôi bất giác đáp lại theo bản năng, nhưng khi bàn tay anh ta trượt xuống kéo váy tôi, tôi mới giật mình đẩy anh ta ra, lên tiếng:
"Đừng… Hôm nay em không khỏe."
Tôn Vân Dân cong môi, nở một nụ cười nhạt:
"Đến kỳ à?"
"Ừ."
Tôi gật đầu, nhẹ giọng nói:
"Anh vừa về, chắc cũng mệt rồi. Đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, để em nấu cơm cho."
Tôn Vân Dân l.i.ế.m nhẹ khóe môi, cười nói:
"Được. Anh đi tắm trước, lát nữa còn bên em."
Trong bếp, tôi chuẩn bị ba món mặn, một món canh.
Khi tôi vừa đặt đĩa gà xào cay lên bàn, Tôn Vân Dân cũng từ trên tầng bước xuống.
"Ăn cơm thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nói mà không quay đầu lại.
Anh ta đi xuống cầu thang, đến sau lưng tôi, rồi đột nhiên ôm chầm lấy tôi từ phía sau, bàn tay bắt đầu lần mò trên người tôi.
Tôi cố nhẫn nhịn.
Nhưng khi anh ta càng lúc càng quá đáng, tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, mạnh mẽ đẩy anh ta ra, lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
Tôn Vân Dân cười, giọng điệu như đang dỗ dành:
"Sao vậy, vợ?"
Tôi hít sâu, lạnh lùng nói:
"Hai năm qua, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tôi không còn tình cảm gì với anh nữa."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng chữ rõ ràng:
"Tôi cũng không muốn biết con hồ ly tinh kia là ai. Ngày mai, chúng ta ra cục dân chính đăng ký, một tháng sau chính thức ly hôn."
Tôn Vân Dân khựng lại.
Tôi tiếp tục, giọng nói không hề d.a.o động:
"Năm đó công ty anh phá sản, lỗ hơn hai triệu, tôi đã giúp anh bù vào. Hai năm nay, anh làm ăn bên ngoài, tôi đã gửi anh hơn bốn trăm ngàn.”
“Hiện tại, trong tài khoản gia đình vẫn còn năm trăm ngàn, anh có thể mang theo. Nhưng…”
"Nam Nam và căn nhà này, thuộc về tôi."
Tôn Vân Dân đứng sững, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi không nói thêm gì nữa, cởi tạp dề, ném nó lên ghế, xoay người lên tầng.
Trong phòng làm việc, tôi cầm chai rượu vang còn dang dở, lặng lẽ nhìn bức tranh trước mặt.
Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ về những chuyện sắp xảy ra.
Hai năm rồi.
Tôi đã chuẩn bị từ lâu, chỉ chờ ngày hôm nay để cắt đứt quá khứ.
Bốn giờ chiều.
Đến giờ tan học của Nam Nam.
Tôi thay một bộ quần áo khác, xách túi xuống lầu.
Tôn Vân Dân đang đứng trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào những bức tranh treo trên tường.
Hầu hết đều là tranh tôi tự vẽ.
Chỉ có hai bức là quà anh ta từng tặng tôi.
Một bức là "Trên ban công" của họa sĩ Sergey, hồi đó Tôn Vân Dân đã bỏ ra 320.000 bảng Anh để mua.
Bức còn lại là "Ra khơi trên sông Neva" của Osmokin, giá đấu giá là 80.000 bảng Anh.
Tôi thản nhiên nói:
"Anh có thể mang bức Osmokin đi. Giờ chắc nó đã lên giá khoảng 100.000 bảng Anh rồi."
"Còn bức Trên ban công, anh từng tặng tôi nhân kỷ niệm hai năm ngày cưới. Khi đó, Nam Nam mới vài tuổi, anh nói sẽ giữ lại làm của hồi môn cho con bé."
"Nếu anh vẫn muốn làm một người cha tử tế thì đừng động vào nó."
Tôn Vân Dân hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn tôi, trầm giọng hỏi: