Trên đường đi, không ít hàng xóm quen mặt nhìn thấy Tôn Vân Dân, ai nấy đều ngạc nhiên rồi cười chào hỏi.
Những năm qua, hàng xóm không ít lần bàn tán sau lưng tôi và Tôn Vân Dân, phần lớn đều cho rằng chúng tôi đã ly hôn.
Cổng trường mẫu giáo.
Một phụ huynh nhìn thấy Tôn Vân Dân, sửng sốt hỏi:
"Anh Tôn về rồi sao?"
"Ừ, vừa về."
Tôn Vân Dân cười gật đầu.
Trước mặt người ngoài, vẫn phải giữ hình tượng.
Tôi khẽ khoác tay anh ta, mỉm cười nói:
"Đây là chị Dương, mẹ của Gogo, nhà ở phía đông, cách chúng ta hai dãy. Trước đây từng đưa con sang nhà mình chơi mấy lần, anh quên rồi à?"
"À, chị Dương!"
Tôn Vân Dân cười lớn, vờ như vừa nhớ ra.
"Lâu quá không gặp, chị càng ngày càng trẻ đẹp, suýt nữa tôi nhận không ra đấy!"
Chị Dương bật cười:
"Tôi thì có gì mà thay đổi chứ? Người thay đổi nhiều nhất là anh đấy, suýt nữa tôi nhận không ra!"
Đúng lúc đó, cổng trường mẫu giáo mở ra.
Từng nhóm trẻ con nắm tay nhau chạy ra khỏi cổng.
Chẳng mấy chốc, Nam Nam cũng xuất hiện, tung tăng bước theo cô giáo.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Tôn Vân Dân đứng cạnh tôi, con bé đột ngột khựng lại, rồi lùi một bước.
Sau đó—
"Aaaahhh!!!"
Tiếng hét thất thanh vang lên.
Rất to.
Tôi hoảng sợ, vội lao đến ôm chặt con bé vào lòng:
"Nam Nam, sao thế? Đây là ba con mà, ba đã về rồi!"
Nam Nam run rẩy trong vòng tay tôi, không còn hét nữa.
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.
Tôn Vân Dân cũng bước tới, mỉm cười, đưa tay về phía con bé:
"Nam Nam, ba đây. Con quên ba rồi à?"
Nhưng Nam Nam sợ hãi co rút người, càng rúc sâu vào lòng tôi hơn.
Không thể để chuyện này tiếp tục ngay trước cổng trường.
Tôi siết chặt con bé, khẽ nói:
"Về nhà trước đã."
Rồi ôm con rời đi, không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Về đến nhà.
Tôn Vân Dân bước theo lên lầu, nhưng tôi chặn lại.
"Đừng đi theo."
Tôi quay đầu nhìn anh ta một cái sắc lạnh, rồi ôm Nam Nam lên tầng.
Trong phòng ngủ.
Nam Nam co người trong lòng tôi, run rẩy, giọng lí nhí:
"Đó không phải ba… không phải ba…"
Tôi nhẹ giọng dỗ dành:
"Nam Nam, đó là ba mà. Ba con đã về rồi."
Nhưng con bé bật khóc, mắt đỏ hoe, nức nở nói:
"Ba ngã xuống rồi… Ba c.h.ế.t rồi… Ông ấy không phải ba…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cứng đờ người.
Nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
"Ba không có chết, ba chỉ đi làm xa thôi. Giờ ba đã về rồi."
"Ba còn mang quà cho con nữa, có cả bộ Lego mà con thích nhất đó."
Nghe nhắc đến quà và đồ chơi, Nam Nam cuối cùng cũng nhìn tôi chăm chú hơn.
Tôi mỉm cười, nhẹ giọng nói:
"Thật mà, ba mang về rất nhiều đồ chơi cho con. Nam Nam buồn ngủ chưa? Con cứ nằm nghỉ một lát đi, lúc tỉnh dậy, quà của ba sẽ xếp đầy trước mặt con. Được không?"
Nam Nam khẽ chớp mắt, giọng nhỏ nhẹ:
"Ông ấy… thật sự là ba con sao?"
Tôi lập tức gật đầu.
Nam Nam lau nước mắt, chậm rãi ngồi dậy:
"Con không muốn ngủ. Con muốn gặp ba."
"Được rồi, vậy chúng ta xuống xem ba nhé."
Tôi nắm tay con, dắt bé rời khỏi phòng.
Nhưng đúng lúc chúng tôi vừa xuống cầu thang, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Ở Cửa chính.
Tôn Vân Dân lập tức đứng dậy.
Tôi nhanh chóng nói:
"Để em mở cửa cho, anh cứ ở đây chơi với Nam Nam đi."
Tôi dắt Nam Nam đến bên anh ta, sau đó bước đến cửa, liếc nhìn màn hình giám sát.
Trên màn hình, Trần Dao Dao và chồng cô ấy Chu Hưng, đang đứng trước cửa.
Tôi quay lại nói:
"Là nhà hàng xóm chị Dao Dao và anh Chu."
Nói xong, tôi mở cửa.
Bên ngoài.
Trần Dao Dao vừa nhìn vào phòng khách, ánh mắt lập tức biến đổi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Tôn Vân Dân, vẻ mặt kinh ngạc:
"Anh Tôn, anh thực sự về rồi sao?! Tôi vừa nghe mấy người trong khu nói, còn tưởng họ đùa cơ!"
Tôi hờ hững đáp:
"Anh ấy mới về sáng nay thôi."
Ánh mắt tôi quét qua Chu Hưng, người đàn ông đang đứng sau lưng cô ấy.
Tôi cười trêu:
"Dao Dao, chồng tôi về mà chị còn kích động hơn tôi đấy. Không sợ làm anh Chu ghen à?"
Trần Dao Dao sững lại một giây, sau đó cười cười:
"Chị đừng nói lung tung, chồng tôi nhỏ mọn lắm đấy. Chị mà nói gì là anh ấy tin ngay!"
Chu Hưng cười gượng, lắc đầu:
"Anh nhỏ mọn đến thế sao?"
Sau đó, anh ta bước lên một bước, vươn tay về phía Tôn Vân Dân:
"Cuối cùng anh cũng về rồi. Khi nào rảnh đi câu cá nhé? Hai năm nay anh không ở đây, tôi chẳng có ai đi cùng cả."
Tôn Vân Dân cười đáp:
"Được thôi, cậu cứ lên lịch hẹn đi."
Tôi liếc nhìn cả nhóm, rồi cười nói:
"Đừng đứng mãi ở cửa nữa, vào nhà đi. Hôm nay Tôn Vân Dân về, tôi làm thêm vài món, hai người ở lại ăn cơm luôn nhé?"
"Được thôi!"
Trần Dao Dao liên tục gật đầu.
Chu Hưng khoác vai cô ấy, cười nói:
"Dao Dao, tối nay không được rồi. Anh phải tăng ca đột xuất. Với lại, anh Tôn mới về, vợ chồng người ta còn muốn có thời gian riêng tư nữa chứ."