Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn

Chương 5



"Để mai đi, mai anh mang một chai rượu ngon sang, chúng ta cùng uống vài ly."

Trần Dao Dao quay sang tôi, cười ngại ngùng:

"Vậy thì… thôi nhé.

"Chiều mai em tan làm sớm, về phụ chị nấu ăn. Hôm nay bọn em không làm phiền nữa. Anh Tôn, Nam Nam, chào nhé!"

Bọn họ rời đi.

Tôi xoay người lại.

Ánh mắt Tôn Vân Dân vẫn còn dừng trên bóng lưng Trần Dao Dao.

Tôi hờ hững nói:

"Dao Dao có vẻ hợp gu anh nhỉ? Dáng người cô ấy đẹp lắm phải không?"

Anh ta thoáng sững lại.

"Làm gì có."

Tôi bình thản nhìn thẳng vào mắt anh ta, không nói gì thêm.

Nam Nam nắm lấy tay anh ta, dường như không còn sợ hãi nữa.

Tôi lặng lẽ thở phào, rồi xoay người bước vào bếp.

Buổi tối.

Sau bữa cơm, tôi dành cả buổi tối trong phòng sách, ngồi bên Nam Nam, giúp con bé học bài.

Gần chín giờ.

Sau khi ru Nam Nam ngủ xong, tôi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, vừa bước ra hành lang, thì bất ngờ bị một cánh tay siết chặt từ phía sau.

Tôi giật mình, định hét lên.

Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng tôi:

"Vợ à, anh biết lỗi rồi. Đừng ly hôn được không?"

Tôn Vân Dân.

Tôi cắn răng, hít sâu một hơi:

"Buông ra."

"Tôi đã nói rồi, tôi không còn tình cảm gì với anh nữa."

"Nam Nam đang ngủ. Tôi không muốn cãi nhau với anh."

Nhưng anh ta không buông.

Tôi bị ép vào tường, một nụ hôn mạnh bạo ập đến.

Tôi cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng sức lực của anh ta quá lớn.

Đúng lúc tôi do dự, có nên trực tiếp chống trả hay không thì..

Tiếng khóc vang lên.

Từ trong phòng Nam Nam.

Tôi lập tức dùng hết sức đẩy mạnh anh ta ra.

Tôn Vân Dân không tiếp tục ép buộc tôi nữa.

Tôi nhanh chóng bước vào phòng.

Nam Nam đã tỉnh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.

Vừa thấy tôi, con bé liền nhào vào lòng, ôm chặt lấy tôi:

"Mẹ ơi, con sợ. Con không muốn ngủ một mình. Mẹ ngủ với con nhé?"

Tôi vỗ về con bé, giọng dịu dàng:

"Được rồi, không sợ. Để mẹ ngủ với con ."

Tôi bế Nam Nam, xoay người đi về phía phòng ngủ chính.

Ngoài hành lang.

Tôn Vân Dân đứng đó, ánh mắt tối tăm nhìn chúng tôi.

Dưới ánh mắt cảnh cáo của tôi, anh ta cuối cùng cũng miễn cưỡng tránh đường.



Trong phòng ngủ.

Nam Nam co mình trong lòng tôi, giọng nhỏ như muỗi kêu:

"Mẹ ơi, con mơ thấy ba ngã xuống. Ba c.h.ế.t rồi… Người kia không phải ba…"

Tôi hít sâu, nhẹ nhàng dỗ dành:

"Không đâu. Ba không chết, con chỉ mơ thôi. Để mẹ hát ru cho con nhé?"

Nam Nam khẽ gật đầu.

Tôi nhẹ nhàng hát, cảm nhận cơ thể con bé dần thả lỏng.

Không lâu sau, hơi thở của con bé trở nên đều đặn.

Nam Nam ngủ rồi.

Trong mơ.

Mọi thứ mờ mịt, hỗn loạn.

Tôi như đang lang thang trong một căn nhà khổng lồ, không tìm thấy lối ra.

Đột nhiên..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi rơi xuống.

Từ độ cao chót vót, tôi lao thẳng xuống đất.

Xương cốt vỡ vụn. Máu loang lổ.

Tiếng bước chân vang lên.

Tôi nhận ra âm thanh ấy.

Là Tôn Vân Dân.

Anh ta đứng ngay đầu giường, ngay sau lưng tôi.

Da thịt anh ta mục rữa, từng mảng bong tróc, rơi xuống sàn nhà.

Cuối cùng, chỉ còn lại một bộ xương trắng toát.

Tôi kinh hoàng, muốn chạy trốn.

Nhưng cả cơ thể tôi như bị tê liệt, không thể nhúc nhích.

"AHHHH!"

Tiếng hét thất thanh vang lên bên tai tôi.

Là Nam Nam.

Tôi bật dậy.

Hơi thở gấp gáp.

Là mơ sao?

Tôi nhìn xuống Nam Nam trong lòng.

Con bé vẫn ngủ say, không hề hét lên.

Nhưng…

Ngay khi tôi đang thở phào, một luồng khí lạnh buốt đột ngột trườn qua sống lưng.

Tôi cứng đờ.

Tôi từ từ xoay đầu lại.

Cánh cửa phòng ngủ… đang mở.

Hành lang bên ngoài.

Tối đen như mực.

Không một tiếng động.

Nhưng… tôi có cảm giác có thứ gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối.

Quan sát tôi.

Rình rập tôi.

Sẵn sàng lao ra, xé nát tôi bất cứ lúc nào.

Tôi nhìn chằm chằm vào hành lang trống rỗng.

Một lúc lâu sau.

Tôi hít một hơi thật sâu, bước xuống giường.

Đi đến cửa.

Tôi khẽ đẩy cửa, đóng lại.

"Cạch."

Tôi đóng cửa lại.

Nhưng vẫn cảm thấy bất an.

Tôi kéo chiếc tủ đầu giường nhỏ chặn trước cửa, sau đó lấy ra nửa chai rượu trắng từ ngăn kéo.

Ngửa cổ, uống một ngụm lớn.

Cảm giác cay nồng như thiêu đốt, xua tan phần nào cái lạnh trong xương tủy.

Tôi ngồi xuống mép tủ, lưng tựa sát vào cửa, liên tục uống thêm vài ngụm rượu, cho đến khi nhịp tim dần ổn định.

Chính lúc này bên ngoài hành lang vang lên từng tiếng bước chân.

Tiếng bước chân… đang xuống lầu.

Là Tôn Vân Dân?

Tôi cau mày, không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Bước chân anh ta rất nhẹ, nhưng tôi có thể nghe rõ ràng từng nhịp.

"Cạch."

Tiếng cửa mở.

Tôi rón rén bước ra ban công, đứng nép mình vào góc tối, lặng lẽ quan sát.

Dưới đường.

Tôn Vân Dân đang cầm điện thoại, bước về phía một gốc cây.

Dưới tán cây, còn có một người nữa.

Là… Trần Dao Dao?

Tôi không nhìn rõ mặt người đó.

Nhưng trực giác mách bảo, đó chính là cô ta.

Bởi vì người mà Tôn Vân Dân từng ngoại tình, chính là Trần Dao Dao.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com