Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn
Quả nhiên, chó không bao giờ bỏ được thói ăn cứt.
Mới về chưa được một ngày, hai người bọn họ đã lại lén lút gặp nhau.
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng chuông báo thức kéo tôi ra khỏi giấc ngủ chập chờn.
Tôi mơ màng bước xuống lầu.
Nhưng vừa đặt chân vào bếp, tôi bỗng sững người.
Một mùi cháo thơm nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.
Tôi nhìn chằm chằm vào nồi cơm điện đang bốc hơi nghi ngút, đứng ngẩn ra rất lâu.
Mãi đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân, đầu óc tôi mới dần tỉnh táo.
"Dậy rồi à?"
Tôn Vân Dân đứng sau lưng tôi.
Anh ta vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau.
Cả cơ thể tôi cứng đờ.
Tôi vùng vẫy, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh ta.
Anh ta thở dài, nhưng vẫn cười:
"Anh thấy trong nhà có nhiều vỏ chai rượu, đoán chắc em hay uống, nên sáng nay nấu ít cháo kê cho em."
"Em đi rửa mặt đi, anh làm thêm mấy quả trứng ốp la. Xong rồi chúng ta cùng ăn sáng với con."
Tôi nhíu mày, ánh mắt lướt qua chiếc tạp dề màu hồng trên người anh ta.
Anh ta chưa bao giờ vào bếp.
Tôi không nói gì.
Không muốn nói.
Cũng không biết phải nói gì.
…
Trong phòng ngủ.
Tôi lay nhẹ Nam Nam, giúp con bé tỉnh dậy.
Con bé dụi mắt, rồi ngẩng đầu, lẩm bẩm:
"Mẹ ơi, con mơ thấy ba về rồi."
Mơ?
Tôi nghe xong câu đó, tim như bị siết chặt.
Hít sâu một hơi, tôi mới lấy hết dũng khí, khẽ nói:
"Nam Nam, đó không phải mơ. Ba con đã về rồi. Ba còn làm bữa sáng cho con, còn rán trứng nữa."
Nam Nam mở to mắt, ngây thơ nhìn tôi:
"Ba thật sự đã về rồi ạ?"
Tôi gật đầu thật mạnh.
Nhưng trong lòng lại rối bời.
Tôi đã quyết định ly hôn với anh ta.
Nhưng Nam Nam đã mất ba một lần.
Nếu con bé lại mất đi thêm một lần nữa, liệu nó sẽ đau đớn đến mức nào đây?
…
Phòng ăn.
Tôi đưa Nam Nam xuống lầu.
Vừa nhìn thấy bàn ăn bày sẵn đồ ăn, lòng tôi lại càng thêm mâu thuẫn.
"Nam Nam, con có thích bữa sáng ba làm không?"
Tôn Vân Dân cười hỏi.
Nam Nam gật đầu thật mạnh, sau đó vươn tay ôm chặt cổ anh ta, thơm lên má anh ta một cái.
Tôi lập tức kéo Nam Nam lại.
"Nam Nam, ăn sáng đi. Con còn phải đến trường nữa."
Giọng tôi bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt.
Tôn Vân Dân vẫn mỉm cười, không tức giận, mà hỏi tiếp:
"Nam Nam còn nhỏ, hay là để ba đút cho con ăn nhé?"
Tôi dứt khoát từ chối:
"Không cần. Con bé rất biết tự lập."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nam Nam nhìn tôi một lát, rồi lặng lẽ cầm thìa lên, tự mình ăn.
Sau bữa sáng.
Tôi nhìn Tôn Vân Dân thay quần áo, nhưng không ngăn anh ta đi cùng.
Nam Nam vươn tay nắm lấy tay anh ta.
Ba người chúng tôi bước ra khỏi nhà, trông như một gia đình hạnh phúc.
Cổng trường mẫu giáo.
Tôi nhìn theo Nam Nam vui vẻ chạy vào lớp học, rồi quay sang nhìn Tôn Vân Dân, giọng trầm xuống:
"Chúng ta đến cục dân chính."
Anh ta bật cười.
Rồi đột nhiên nắm lấy tay tôi, giọng nói mang theo chút nài nỉ:
"Vợ ơi, anh biết lỗi rồi. Đừng ly hôn có được không? Anh không nỡ rời xa em và con đâu."
Không ly hôn?
Tôi hất mạnh tay anh ta ra, quét mắt nhìn xung quanh.
Nhiều phụ huynh khác đang đứng gần đó.
Tôi không muốn làm ầm lên ngay trước cổng trường, nên chỉ quay người bỏ đi, hướng về nhà.
Về đến nhà.
Vừa bước qua cửa, còn chưa kịp đóng lại, một cánh tay đã kéo tôi lại.
Tôn Vân Dân siết chặt cổ tay tôi, cố gắng kéo tôi vào lòng.
Tôi hất mạnh tay ra, mạnh mẽ đẩy anh ta lùi lại một bước.
Giọng tôi lạnh như băng:
"Rốt cuộc anh muốn gì? Tôi không còn tình cảm với anh nữa. Anh đừng cố chấp như vậy được không?"
Anh ta vẫn cười.
"Tri Ý, anh thực sự biết lỗi rồi."
"Vì con, chúng ta đừng ly hôn được không?"
Biết lỗi?
Tôi bật cười.
Nhưng là một nụ cười đầy mỉa mai.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt đầy giận dữ:
"Anh nghĩ tôi là đồ ngốc à?!"
"Tối qua nửa đêm anh ra ngoài gặp ai?"
Nụ cười của anh ta khựng lại.
Bị tôi vạch trần.
Tôn Vân Dân sắc mặt thay đổi, giọng trầm xuống:
"Em đã thấy rồi à?"
Tôi cười lạnh.
"Thấy? Anh nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức nửa đêm đi theo dõi anh sao?"
"Tôn Vân Dân, tôi đã nói rồi, tôi không còn tình cảm với anh nữa."
"Anh nửa đêm đi gặp ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
"Nếu anh còn chút sĩ diện, thì ngay bây giờ hãy đi với tôi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi."
Anh ta bật cười.
Nụ cười ấy lạnh lẽo, xa cách.
Anh ta lấy từ túi áo ra một bao thuốc, rút một điếu, chậm rãi châm lửa.
Khói thuốc mờ ảo lượn lờ, che đi biểu cảm trên khuôn mặt anh ta.
"Ly hôn?"
"Được thôi. Anh sẽ ra đi tay trắng…"
"Nhưng con… thuộc về anh."
Con?
Tôi mở to mắt.
Tôn Vân Dân hít một hơi thuốc, chậm rãi bước tới trước mặt tôi, mỉm cười thì thầm:
"Hoặc là em ra đi tay trắng.”
"Con thuộc về em, nhưng căn nhà và toàn bộ tài sản phải thuộc về anh."
"Tất nhiên, em cũng có thể chọn không ly hôn."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com