Bí Mật Dưới Cầu Trung Sơn
Cơn giận dữ bùng lên trong tôi.
Tôi siết chặt nắm tay, chỉ muốn tát thẳng vào mặt anh ta.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ cắn răng, gằn từng chữ:
"Tôn Vân Dân, anh sẽ hối hận."
Nói xong, tôi xoay người, định bước lên lầu.
Nhưng..
Anh ta lại túm chặt cánh tay tôi!
Trước khi tôi kịp phản ứng, anh ta đã kéo mạnh tôi vào lòng.
Hai tay siết chặt, thô bạo xé rách cổ áo tôi.
Điên rồi!
Tôi giãy giụa điên cuồng.
Nhưng sức lực của anh ta quá mạnh.
Tôi hoảng loạn, cơ thể bị đè chặt.
Không thể thoát ra.
Trong cơn hoảng loạn, tôi cúi đầu, dùng hết sức cắn mạnh vào cánh tay anh ta.
"Đồ điên!"
Anh ta hét lên, đẩy mạnh tôi xuống ghế sofa.
Chưa kịp định thần, anh ta lại lao tới.
Trong cơn tuyệt vọng.
Tay tôi vớ được một vật lạnh lẽo trên bàn trà.
Là… một chiếc kéo.
Tôi đưa kéo lên, chĩa thẳng vào n.g.ự.c anh ta.
"Thêm một bước nữa, tôi sẽ g.i.ế.c anh."
Tôn Vân Dân khựng lại.
Anh ta nhìn tôi.
Ánh mắt không rõ là phẫn nộ hay hoảng sợ.
Rất lâu sau, anh ta mới cất giọng:
"Vợ à… Anh thực sự không muốn ly hôn.”
"Cho anh một cơ hội được không? Anh sẽ đối xử tốt với em và con…"
"CÚT!"
Tôi nghiến răng, gầm lên từng chữ.
Anh ta chậm rãi giơ tay lên, lùi lại một bước.
Tôi không nói thêm lời nào.
Cầm lấy chiếc kéo, tôi đứng dậy, xoay người bước lên lầu.
Phòng làm việc.
Tôi khóa chặt cửa, ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bức tranh dang dở trước mặt.
Tôi cầm nửa chai rượu vang, uống từng ngụm lớn.
Rượu cay xè, nhưng không đủ để đốt cháy cơn giận dữ trong lòng tôi.
Những cánh hoa trên toan vẽ…
Dưới cơn say, dường như hóa thành từng vệt máu.
Tôi nhất định phải ly hôn.
Phải nhanh chóng thoát khỏi hắn.
Buổi trưa.
Tôi không xuống lầu.
Bên ngoài, có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vợ ơi, anh nấu cơm rồi. Em đừng giận nữa, xuống ăn một chút đi."
Là Tôn Vân Dân.
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ suy nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi anh ta?
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ba giờ chiều.
Một giọng nói khác vang lên bên ngoài cửa.
"Tri Ý?"
"Sao cậu lại khóa cửa trong lúc vẽ tranh thế?"
Là Trần Dao Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hít sâu, nhìn xuống chai rượu đã cạn trên bàn.
Sau đó, tôi đứng dậy, chỉnh lại mái tóc và quần áo, rồi mới mở cửa.
Cô ta đứng ở cửa.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta khẽ nhíu mày, rồi vẫy tay:
"Tri Ý, cậu lại uống rượu rồi sao? Mỗi lần vẽ tranh là phải uống một ít, thói quen này không bỏ được à?"
Tôi mỉm cười nhạt:
"Rượu giúp tôi có nhiều cảm hứng sáng tạo hơn."
Nói xong, tôi vòng tay trái ôm lấy cổ cô ta, còn tay phải đưa kéo cho Tôn Vân Dân.
"Chồng yêu, đặt lại chỗ cũ giúp em đi."
Căn phòng chợt rơi vào tĩnh lặng.
Trần Dao Dao khựng lại, thoáng kinh ngạc.
"Tri Ý, cậu dùng kéo để vẽ tranh à?"
Tôi cười nhạt, giọng nói vô cảm:
"Không phải vẽ tranh."
"Mà dùng để g.i.ế.c người."
Bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo.
Trần Dao Dao mắt trợn tròn, dừng bước, nhìn chằm chằm vào tôi.”
Tôi hít một hơi sâu, rồi bật cười, nấc nhẹ một tiếng vì hơi men:
"Nói đùa thôi, nói đùa thôi mà."
Trần Dao Dao thở phào, vỗ vỗ ngực:
"Chịu thôi, người làm nghệ thuật như cậu toàn nói mấy câu dọa c.h.ế.t người ta."
Xuống lầu.
Tôi cùng cô ta vào bếp, đến khi mở tủ lạnh ra xem.
Bên trong đồ ăn đã gần hết.
Lẽ ra tôi đã định đi chợ vào buổi chiều.
Nhưng vì chuyện của Tôn Vân Dân, tôi không còn tâm trạng để ra ngoài.
Cũng may Trần Dao Dao mang theo khá nhiều sườn cừu, món Trung không làm được thì chuyển sang nấu món Tây vậy.
Tôi lấy ra một chiếc đĩa, rồi nói với Trần Dao Dao:
"Lát nữa tôi phải đi đón con, cậu làm đầu bếp chính đi, tôi phụ cậu."
"Được thôi. Biết là cậy lúc nào cũng bận rồn mà."
Trần Dao Dao đeo tạp dề, cầm lấy d.a.o cắt thịt trên giá dao, nhìn kỹ một lát rồi nói:
"Tri Ý, bộ d.a.o này tôi nhớ là mua cùng cậu mà? Sao con d.a.o cắt thịt này không giống cùng bộ nhỉ?"
Tôi khẽ nhíu mày, giọng điệu bình thản:
"Không đồng bộ sao? Tôi cũng không để ý."
"Không nói chuyện này nữa, tôi đi đón con đây."
"Ừ, cậu đi đi."
Trần Dao Dao gật đầu, rồi quay sang nhìn ra ngoài bếp, nơi Tôn Vân Dân đang đứng.
Thời gian cũng đến lúc rồi.
Tôi tháo tạp dề, rửa tay, dặn dò Trần Dao Dao một câu rồi ra khỏi bếp.
"Để tôi đi đón con cho."
Tôn Vân Dân lên tiếng.
Tôi không trả lời.
Cũng không có ý định để tâm.
Chỉ cầm túi xách, bước thẳng ra ngoài.
Cổng trường mẫu giáo.
Vừa thấy tôi, Nam Nam liền chạy tới.
Trên đường về nhà, chúng tôi tình cờ gặp Chu Hưng chồng của Trần Dao Dao.
Chu Hưng mỉm cười, giơ lên một chai rượu vang:
"Biết em thích uống rượu, anh nhờ người mua giúp một chai này. Nghe nói loại này rất ngon,lát em thử xem nhé?"
Tôi gật đầu:
"Cảm ơn anh."
"Nam Nam, chào chú đi con."
Nam Nam làm mặt xấu, le lưỡi.
Chu Hưng bật cười, vừa đi vừa hỏi:
"Dao Dao đang ở nhà em à?"
"Ừ. Đang cùng chồng tôi nấu ăn đấy."
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com