Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 102: Huynh đệ và nương tử, ai quan trọng hơn?



“Không uống cũng tốt, tránh để muội uống say rồi khó chịu, làm mấy việc rồi lại chẳng nhớ gì.”

Tần Phong nói đến đây, bỗng chuyển lời:

“Phải rồi… Một lát nữa Hạ Tuấn sẽ tới tìm ta. Ta và hắn cũng đã gần hai năm chưa gặp, chắc phải hàn huyên một phen.

Buổi trưa e rằng không thể dùng bữa cùng nàng được. nàng ở một mình trong phòng, có xoay sở được không?”

“Huynh ấy chính là ca ca của Hạ cô nương tối qua phải không?” – Đào Hoa gật đầu, rồi nói –

“Vậy thì chàng nhớ mang theo cả tiền bán ngọc. Bằng hữu cũ, lại bao năm chẳng gặp, chàng nhất định phải khoản đãi người ta một bữa tử tế.”

Tần Phong mỉm cười, xoa đầu tiểu thê tử:

“Không cần đâu. Gọi hắn mời là được, còn ta thì nhân tiện mang ít món ngon về cho nàng, coi như hắn thay mặt muội hắn tạ tội.”

Đào Hoa bật cười:

“Chàng ở ngoài sao cũng được, thiếp nghe theo chàng hết. Có điều chàng cũng nên mang theo ít bạc phòng bất trắc.”

“Được, nàng đi mặc y phục trước đi, ta xuống bảo người mang nước rửa mặt lên.”

phu thê vừa mới rửa mặt thay áo xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa.

Ngay sau đó là giọng cười sảng khoái của Hạ Tuấn vọng vào:

“Tần huynh, có trong đó không? Là Hạ Tuấn đây. Ta đặc biệt đến để hướng phu nhân tạ lỗi.”

Tần Phong khẽ nhướng mày, quay sang Đào Hoa cười nói:

“Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới. Hắn tới nhanh thật, quả đúng là không chịu để người yên phút nào.”

Đào Hoa cười nhẹ:

“Vậy chàng mau đi đi, đừng để huynh ấy chờ. Thiếp ngoan ngoãn ở đây đợi chàng trở về là được.”

Nàng nhìn ra, rõ ràng Tần Phong ngoài miệng thì trách móc, nhưng ánh mắt lại ánh lên vui mừng.

Đào Hoa hiểu rõ – phu quân của nàng tuy đã sớm coi thôn Bạch Vân như quê hương, nhưng bằng hữu cũ vẫn là những kẻ nơi phương xa.

Nay khó lắm mới có người thân quen đến, trong lòng chàng hẳn vui mừng lắm.

Tần Phong cúi đầu, khẽ hôn lên trán tiểu thê tử:

“Ta không có mặt, nàng chớ nên ra ngoài dạo chơi. Giữa trưa ta sẽ nhờ tiểu nhị mang cơm tới, có gì cần, cứ sai người làm. Đừng tiếc tiền, biết chưa?”

“Biết rồi!” – Đào Hoa cười khúc khích, đưa tay đẩy phu quân –

“Thiếp chẳng quen ai nơi đây, sao lại tùy tiện đi đâu được, chẳng dại gì mà làm chàng bận tâm thêm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Phong khẽ đáp một tiếng rồi ra mở cửa.

Hạt Dẻ Nhỏ

Chỉ chốc lát sau, Tần Phong đã quay lại, tay cầm theo hai gói giấy:

“Là Hạ Tuấn nhờ ta đưa cho nàng để tạ lỗi. Toàn là điểm tâm đấy, ta nghĩ nàng sẽ thích.

Lần này ta đi thật rồi.”

Đào Hoa cười tủm tỉm:

“Chàng cứ làm như đi biệt xứ vậy. Mau đi đi, người ta còn đang đợi ngoài kia kìa.”

Tần Phong lắc đầu, tay vươn ra khẽ sờ vành tai nàng:

“Ta lo nàng suy nghĩ lung tung, lại nghĩ ta xem nhẹ muội.”

“Chàng ấy à!” – Đào Hoa ngẩng đầu, nhướn mày tự đắc –

“Trong lòng chàng có thiếp hay không, có coi trọng thiếp hay không, thiếp làm sao không biết.”

Vài lời qua lại, cuối cùng Tần Phong cũng rời đi.

 

Thấy Tần Phong ra cửa, Hạ Tuấn lập tức làm bộ thở dài, duỗi người nói:

“Đợi huynh nãy giờ suýt ngủ gật! Sao chẳng biết thương hương tiếc ngọc cho ta chút nào thế?

À này, huynh thấy sao – thê tử và huynh đệ, ai quan trọng hơn?”

“Chuyện này mà còn phải hỏi à? Đương nhiên là thê tử rồi.”

“!!! Huynh thay đổi rồi Tần Phong, huynh thật sự thay đổi rồi!”

Vì có nhiều chuyện khó nói chốn đông người, Hạ Tuấn dứt khoát đưa Tần Phong về chỗ mình nghỉ lại để trò chuyện.

Hai người hàn huyên đủ điều, nhắc lại bao chuyện cũ, cảm xúc dâng trào.

Mãi tới khi Tần Phong quay về khách điếm, trời đã sẩm tối.

Nghe tiếng gõ cửa, Đào Hoa vội vàng chạy ra mở.

Tuy Tần Phong không say, nhưng người vẫn mang theo hương rượu phảng phất.

“Ơ… Phu quân, hôm nay tâm trạng chàng không vui ư?”