Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 117: Tần Phong che chở thê tử.



Bên cạnh, Tôn Tiểu Lan cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ.

Nàng chau mày liếc mắt nhìn Hạ Phương Hoa trên lưng ngựa, rồi lại quay sang Đào Hoa, nghi hoặc hỏi:

“Chẳng phải đó là nữ nhân sống kế bên ngươi sao? Sao lại cứ nhìn ngươi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy? Có chuyện gì sao không vào thẳng mà cứ đứng đó vòng vo?”

Giọng nàng không nhỏ, khiến Hạ Phương Hoa đang trên lưng ngựa cũng nghe thấy rõ ràng.

Nữ tử kia cuối cùng cũng thu lại ánh nhìn, hừ nhẹ một tiếng, không nói một lời đã thúc ngựa rời đi.

“Thật là khó hiểu.” Tôn Tiểu Lan lẩm bẩm oán trách, đoạn quay sang nhìn Đào Hoa lo lắng hỏi:

“ ngươi từng đắc tội với nàng ta à? Nhìn ánh mắt ấy, cứ như có thù oán chi sâu nặng lắm vậy.”

Đào Hoa nhíu mày:

“Nghe ngươi nói vậy, ta cũng thấy có chút không đúng… Nhưng thật tình chẳng rõ là vì sao.”

Tôn Tiểu Lan đột nhiên thở dài, hạ giọng nghiêm trọng:

“Chuyện nữ nhân gây khó dễ cho nhau, tám phần là vì nam nhân. Ngươi phải cẩn thận, đừng để xảy ra điều chi ngoài ý muốn.”

Đào Hoa khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần vững tin:

“Chuyện ấy ngươi không lo. Ta tin tưởng Tần Phong. Chàng tuyệt đối sẽ không bao giờ vướng bận với kẻ khác.”

“Là ngươi tin chàng, hay đang tự trấn an bản thân vậy?” Tôn Tiểu Lan nhìn Đào Hoa dò xét. “ ta hôm nay phân chỉ vụn nhiều lắm, còn không khéo bằng ngươi.”

Đào Hoa thở dài:

“Có lẽ do tối qua không ngủ được.”

“Thế thì nghỉ tay thôi. Trời cũng bắt đầu trở lạnh rồi, để mai hẵng làm tiếp. Ta cũng phải về nấu cơm chiều nữa, có cần ta tiễn về không?” tiểu lan hỏi

“Không cần đâu, đường có xa xôi chi. Ngươi đang mang thai, cứ yên tâm ngồi nghỉ, để ta tự đi là được rồi.”

Hai người tạm biệt nhau.

 

Thế nhưng Đào Hoa còn chưa về tới nhà, đã thấy Hạ Phương Hoa cưỡi con tuấn mã đứng chắn ngang đường ngay trước cổng.

Nàng nhíu mày, bước thẳng tới, ngẩng đầu hỏi:

“ tỷ chờ ta?”

Hạ Phương Hoa từ trên cao nhìn xuống, giọng khinh khỉnh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Coi như ngươi còn có mắt nhìn. Ta cứ tưởng ngươi là kẻ hồ đồ không hiểu chuyện.”

Đào Hoa nghe thấy giọng điệu khó nghe ấy, liền trừng mắt nhìn nàng:

“Nếu thật muốn nói rõ chuyện gì thì xuống đây mà nói. Cứ ngồi trên lưng ngựa thế kia, cổ ta cũng mỏi, ta không rảnh chiều tỷ.”

Thấy đối phương chẳng buồn nhúc nhích, Đào Hoa chẳng thèm khách sáo, vòng qua đuôi ngựa mà đi.

Không ngờ nàng vừa quay lưng, Hạ Phương Hoa liền nhảy xuống, quát lên:

“Đứng lại!”

Đào Hoa lập tức quay người lại, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu:

“ tỷ bảo đứng là ta phải đứng à? Ta thiếu gì tỷ mà phải nghe lời? Lúc nào cũng mang cái giọng kẻ bề trên nói chuyện, tỷ tưởng tỷ là ai?”

Dứt lời, nàng xoay người tiếp tục đi.

Không ngờ, Hạ Phương Hoa lại cất tiếng cao giọng:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ngươi chẳng nợ gì ta, nhưng nợ Tần Phong đó! Ngươi trói buộc hắn trong cái nơi hẻo lánh này, ngày ngày cày cuốc săn thỏ, sống cái thứ tình cảm nữ nhân vô nghĩa. Ngươi có biết trước kia hắn từng sống thế nào không?

Hắn sinh ra là để làm đại bàng trên trời cao, cưỡi tuấn mã tung hoành sa trường, chứ không phải lăn lộn bên ruộng đồng với ngươi! Hôm qua người ta tìm hắn, ngươi lại kéo hắn ở lại. Ngươi thật ích kỷ, ngươi sẽ hại c.h.ế.t hắn!”

Những lời này khiến Đào Hoa sững người tại chỗ.

Nàng c.ắ.n môi, quay người, ánh mắt kiên quyết:

“ tỷ tưởng—”

Thế nhưng nàng còn chưa kịp nói hết câu, một bóng người cao lớn đã sải bước đến, chắn ngang trước mặt nàng.

Người ấy thân hình rắn rỏi, như một bức tường vững chãi ngăn cách giữa nàng và Hạ Phương Hoa.

Giọng chàng trầm thấp, lạnh lùng vang lên:

“Ngươi tưởng ngươi hiểu rõ ta sao, Hạ cô nương?”

Là Tần Phong.

Chàng đứng đó, thản nhiên mà lạnh nhạt, từng câu từng chữ như lưỡi d.a.o cắt đứt mọi liên hệ.

Chàng dang tay, nghiêng mình che cho Đào Hoa, như một lời tuyên bố hùng hồn: “Đây là người của ta, không ai được phép khinh nhờn.”