“Phu quân?”
Đào Hoa không ngờ Tần Phong sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt mình vào lúc này. Nàng đang định đáp lời Hạ Phương Hoa, trong lòng còn nghẹn một bụng lời chưa kịp nói ra.
Thế nhưng Tần Phong dường như không muốn để nàng đối diện trực tiếp với đối phương. Hắn một bước dài che chắn cho nàng sau lưng, lưng thẳng như núi, ánh mắt nhìn Hạ Phương Hoa lạnh lùng như băng tuyết phương Bắc.
“Ta vốn chỉ là một người bình thường, chẳng phải anh hùng, càng không phải đại bàng gì cả. Cũng không có ai quy định đời ta phải làm thế này hay thế nọ. Hôm qua ta từ chối Phương tướng quân, là do ta đã cân nhắc kỹ càng và bàn bạc với thê tử mới quyết định.”
Giọng hắn vững vàng như đá núi, không lớn nhưng từng câu từng chữ đều nặng nề.
“Thứ ta mong cầu bấy lâu nay, chỉ là một cái gia đình. Trong quân doanh có hàng vạn tướng sĩ, nhưng phu quân của nàng ấy chỉ có một. Trụ cột trong nhà này cũng chỉ có một người. Ta và thê tử tương kính như tân, ai cũng không nợ ai điều gì.”
“Mong rằng từ nay về sau, ngươi đừng buông lời bàn luận chuyện nhà người khác, điều đó thật thất lễ.”
Câu cuối cùng như một lưỡi d.a.o bén, cắt rời mọi tơ tưởng của Hạ Phương Hoa.
Sắc mặt nàng tức thì đỏ bừng, ánh mắt như bốc lửa.
“Tần Phong! Ta không ngờ huynh lại nói với ta như thế! Huynh nói muốn cái gọi là gia đình nhỏ, nhưng huynh có còn nhớ mình từng là tướng quân trấn thủ Tây Bắc? Huynh có biết trên vai huynh từng gánh cả Đại Tuyên quốc không?”
“Nếu thiên hạ không yên, liệu có bao nhiêu cái ‘nhà nhỏ’ được an bình? Huynh thật sự đã không còn là Tần Phong trong trí nhớ của ta nữa rồi!”
Tần Phong khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh như sương mai:
“Có thể là vậy. Nhưng ta chẳng bận tâm ngươi nghĩ ta là người ra sao. Đại Tuyên quốc có nhiều anh tài, không có ta cũng chẳng thiếu ai. Phần đời còn lại, ta muốn sống vì chính bản thân mình.”
Dứt lời, hắn nắm lấy tay Đào Hoa, xoay người:
“Đi thôi, về nhà. Lúc nãy có hái được ít rau dớn trên núi, tối nay ta sẽ hầm chung với thịt gà rừng cho nàng.”
Đào Hoa liếc nhìn Tần Phong, trong lòng bỗng mềm nhũn. Nhưng nàng lại dừng bước, quay đầu nói:
“Chàng đợi thiếp một chút, thiếp còn lời muốn nói với Hạ cô nương.”
Nàng xoay người lại, hít sâu một hơi, đối diện với Hạ Phương Hoa, thẳng lưng cất lời:
“Hạ cô nương, ta và Tần Phong là phu thê, cuộc sống của chúng ta hiện tại đã khác trước rồi. Mong cô nương đừng cứ lấy quá khứ mà phán xét người khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói của Đào Hoa tuy bình thản nhưng đầy khí chất.
Hạt Dẻ Nhỏ
Hạ Phương Hoa nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền. Ngay cả nữ nhân này cũng dám lên tiếng dạy dỗ nàng sao?
Nàng nghiến răng, bỗng hét lớn về phía bóng lưng đang rời đi của Tần Phong:
“Sáng nay khi tiễn Phương tướng quân rời đi, ta đã cho người gửi thư đến chỗ Khúc lão tướng quân rồi! Nếu lão nhân gia biết ngươi chọn lui về vườn khi quốc gia hữu sự, ngươi nghĩ người sẽ nghĩ gì?”
“Ngươi từng là môn sinh được người xem trọng nhất! Giờ Tây Bắc sắp khai chiến, ngay cả lão nhân gia còn phải lần nữa mặc giáp lên ngựa. Ngươi thật sự nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn sao?”
Nghe đến ba chữ “Khúc lão tướng”, thân mình Tần Phong khẽ khựng lại một chút, song vẫn không quay đầu.
Đào Hoa tuy đứng phía sau nhưng không bỏ qua sự thay đổi nhỏ ấy.
Tối hôm ấy, trong căn bếp ấm cúng, hai người cùng nhau nấu cơm.
Đào Hoa vừa nhặt rau vừa cẩn thận hỏi:
“Khúc lão tướng mà nàng ta nói… có phải chính là vị ân sư mà chàng từng kể với thiếp không? Bức tranh trong rương của chàng, người trong đó là cháu gái của lão tướng ấy phải không?”
Tần Phong gật đầu, ánh mắt phức tạp:
“Phải. Người là lão tướng già dày dạn chiến trận, kinh nghiệm còn hơn ta gấp bội. Có người ở đó trấn giữ, ta mới yên lòng. Nàng sau này cứ cứng rắn với Hạ Phương Hoa, có ta bên cạnh, nàng ấy không dám làm gì đâu.”
Đào Hoa cười cười, tựa đầu vào cánh tay Tần Phong:
“Thiếp vốn định nói nàng ta đừng xen vào chuyện nhà người khác, ai ngờ chàng lại đến đúng lúc. Đúng là… về thật đúng lúc.”
Thế nhưng khi sát gần bên, nàng mới phát hiện lông mày Tần Phong vẫn đang khẽ nhíu lại — từ đầu tới cuối, hắn vẫn chưa thật sự buông lỏng được…