Từ sau ngày đó, Hạ Phương Hoa đã rời khỏi Bạch Vân thôn. Chỉ còn Hạ Tuấn là vẫn ở lại.
Hắn vốn dọn đến ở gần nhà Tần Phong, lại ở nơi thôn quê không việc gì quá gấp gáp, nên cũng bắt đầu khai khẩn một khoảnh đất nhỏ sau nhà, thỉnh thoảng còn sang tìm Tần Phong bàn chuyện gieo trồng, chăm rau.
Mấy hôm trời mưa dầm, không làm ruộng được, Hạ Tuấn lại qua tìm Tần Phong chơi cờ. Bọn họ đ.á.n.h cờ, còn Đào Hoa thì ngồi một bên thêu thùa. Cuộc sống cứ thế trôi đi, an ổn và yên lành.
Đợi trời vừa tạnh mưa, Tần Phong phát hiện trong sân có chỗ đọng nước. Hắn liền xắn tay áo, vác cuốc sắt chuẩn bị đào một đường rãnh thoát nước sau vườn. Nhưng chỉ đào trong sân thôi thì chưa đủ, tốt nhất là ngoài tường rào cũng nên có một đường mương, ngay cả khu chuồng thỏ cũng cần xử lý lại. Nhìn sắc trời, tựa hồ sắp có mưa nữa, hắn phải tranh thủ lúc trời còn ráo mà hoàn tất mọi việc.
Thấy Tần Phong bận rộn như vậy, nên khi có phiên chợ, Đào Hoa chẳng rủ hắn cùng đi mà hẹn đi với Tôn Tiểu Lan và mấy tỷ muội khác trong thôn.
Hôm nay là ngày họp chợ, rất nhiều phụ nhân trong thôn đều đem theo gà vịt, trứng muối, trứng gà mang lên trấn bán. Nhưng lần này, Đào Hoa lại chẳng mang theo thứ gì cả.
Có người hỏi nàng sao không đem thỏ bán như mọi lần, nàng chỉ cười nói là lên trấn để mua ít đồ.
Sự thật là, lần trước Tần Phong từng nhắc, lòng vẫn luôn canh cánh vì thành thân với nàng mà chưa từng làm được một bữa rượu cưới ra trò. Hắn nói, đó là điều khiến hắn hối tiếc nhất. Tuy Đào Hoa cảm thấy đã thành thân rồi thì làm rượu cưới cũng chẳng cần thiết nữa, nhưng nàng vẫn đồng ý với hắn, chỉ cần hai người thay hỉ phục, thành tâm vái ba lạy, bái thiên địa, bái cao đường, bái phu thê là đủ.
Vậy nên hôm nay, nàng lên trấn là để mua hồng điều, chuẩn bị lễ bái đường cho đàng hoàng.
Tôn Tiểu Lan cũng muốn mua vải để may xiêm y cho đứa nhỏ sắp chào đời. Hai người vừa đến trấn liền cùng nhau đi thẳng tới tiệm vải.
Hạt Dẻ Nhỏ
Cửa tiệm có không ít loại vải đỏ, từ vải gai, vải bông đến lụa là. Nhưng lụa thì quá đắt, hai người nhìn mà không dám hỏi. Vải bông tuy giá cũng cao, nhưng mềm mại dễ mặc.
Tôn Tiểu Lan muốn thương lượng với chủ tiệm giảm giá một chút, nhưng vì nàng chỉ mua ít nên chủ tiệm làm khó. Nàng bèn ghé sát Đào Hoa, nhỏ giọng hỏi:
“Này, ngươi định mua bao nhiêu thước vải nhỉ?”
Không ngờ Đào Hoa lại chẳng đáp lời, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa tiệm, như thể vừa nhìn thấy điều gì khiến nàng sững người.
Tôn Tiểu Lan lấy làm lạ, nhìn theo hướng mắt nàng nhưng lại chẳng thấy gì cả:
“ngươi nhìn gì mà ngẩn ra thế?”
Nghe vậy, Đào Hoa khẽ hoàn hồn, quay đầu nhìn Tôn Tiểu Lan rồi vội vàng buông cuộn vải trên tay xuống.
“Tiểu Lan, ngươi chọn vải đi, ta không mua nữa. Ta có chuyện gấp phải quay về ngay.”
“Hả?” Tôn Tiểu Lan ngơ ngác, “Chuyện gì mà gấp dữ vậy?”
“Đúng là đột xuất, sau này ta sẽ kể. Giờ không kịp nói đâu.”
Nói rồi, Đào Hoa cất bước chạy đi.
Vì nàng vừa rồi nhìn thấy Hạ Phương Hoa. Thấy nàng ấy thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng điều khiến Đào Hoa giật mình là — bên cạnh Hạ Phương Hoa có một vị lão nhân tóc bạc, thần sắc tinh anh, phong thái uy nghiêm.
Không hiểu vì sao, trong đầu nàng lập tức hiện lên cái tên: Khúc lão tướng quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đoán, mấy hôm Hạ Phương Hoa vắng mặt hẳn là đi mời người này. Nếu quả thực nàng ta đã mời Khúc lão tướng đến tận thôn, thì ngoài việc khuyên Tần Phong tái nhập quân ngũ, Đào Hoa không nghĩ ra lý do nào khác.
Nàng muốn lập tức về nhà xem tình hình ra sao.
Nhưng xe ngựa trên trấn đâu dễ thuê. Nàng đứng đợi hồi lâu mới thuê được một chiếc.
Khi nàng về đến nhà, quả nhiên trông thấy một cỗ xe ngựa lớn đã dừng ngay trước cửa. Cửa sân đang mở, bên trong không hề vọng ra tiếng nói chuyện.
Xuyên qua sảnh đường, nàng rón rén bước ra sau, qua cánh cửa hậu đang mở hờ, nhìn thấy Tần Phong đang quỳ giữa sân sau, đối diện với vị lão nhân vừa gặp trên trấn.
Vị lão nhân đứng thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị.
Đào Hoa vô thức nín thở nép vào một bên tường, lặng lẽ lắng nghe.
“Khúc đại ca, còn nhị ca thì sao?” Giọng Tần Phong run nhẹ, khản đặc.
Lão nhân chậm rãi đáp:
“Đều đã c.h.ế.t trận cả rồi.”
Nghe xong lời ấy, Tần Phong sững người, thanh âm nghẹn lại:
“Là ai…”
“Là kẻ thù cũ của ngươi.” Lão nhân đáp, “Hắn lấy thủ cấp của nhị ca, bảo ngươi có bản lĩnh thì đến lấy lại.”
Đào Hoa chưa từng chứng kiến chiến tranh, nhưng chỉ nghe một câu ấy, nàng đã cảm thấy lạnh cả sống lưng. Một người, c.h.ế.t đi rồi còn bị lấy đầu đem ra làm mồi nhử…
Nàng nhẹ nhàng ghé mắt nhìn ra.
Tần Phong đang cúi đầu, gương mặt khuất trong bóng, nàng không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Nhưng nàng thấy rất rõ, đôi tay siết chặt thành quyền, cơ bắp nơi cánh tay gồng lên rõ rệt như muốn nứt tung.
Phu quân nàng… lúc này, đang cực kỳ giận dữ.