Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 120: Chàng đã biết ta muốn nói gì rồi phải không?



Sau khi nghe đến đoạn tin dữ, Đào Hoa không còn tiếp tục nghe thêm những lời sau nữa, vì trong lòng nàng đã sớm đoán được đại khái.

Nàng xoay người, từng bước nhẹ nhàng lặng lẽ quay về phòng.

Đợi đến khi Khúc lão tướng quân cùng Tần Phong lần lượt từ sau vườn trở ra, nàng đã sớm chuẩn bị xong trà nước. Nghe tiếng động, nàng liền tháo tạp y, từ trong bếp bước ra.

“Phu quân.”

Nàng nhìn Tần Phong một cái, rồi thoáng liếc sang vị lão nhân tóc bạc nhưng tinh thần quắc thước đi bên cạnh, đoạn thu lại ánh mắt.

Tần Phong thoáng kinh ngạc:

“Nương tử chẳng phải vừa lên trấn hay sao? Sao về sớm vậy?”

“Ừm… đang đi giữa đường thì chẳng muốn đi nữa, nên quay về luôn. Thiếp đã pha sẵn trà, chàng mời khách nhân vào chính sảnh ngồi, thiếp mang trà lên sau.”

Dứt lời, nàng khẽ xoay người định trở vào bếp.

Tần Phong thấy vậy liền đưa tay ngăn lại:

Hạt Dẻ Nhỏ

“Khoan đã, ta còn chưa giới thiệu. Đây là ân sư mà ta từng nhắc đến với nàng – Khúc lão tướng quân.”

Rồi quay sang lão nhân, hắn cung kính nói:

“Sư phụ, đây là nương tử của đồ nhi.”

Nghe xong lời giới thiệu, Đào Hoa liền bước lên hành lễ:

“Vãn bối bái kiến Khúc lão tướng quân.”

Khúc lão tướng quân là bậc danh tướng lâu năm nơi sa trường, sắc mặt nghiêm nghị, uy thế bức người. Thế nhưng khi nhìn thấy Đào Hoa, ánh mắt ông lại thoáng hiện nét nhu hòa:

“Đã là thê tử của phong nhi, vậy cũng cứ theo hắn mà gọi ta một tiếng sư phụ đi. Nhìn gương mặt hắn hiện nay, đủ biết hắn sống bên nàng an ổn hạnh phúc. Nàng hẳn là một thê tử hiền lương.”

Đào Hoa bị lời khen làm cho lúng túng, vội cúi đầu đáp:

“Sư phụ quá lời rồi ạ. Vãn bối vừa pha chút tân trà năm nay, nếu người không chê, xin mời dùng thử.”

Khúc lão nhân khẽ gật đầu, nhưng rồi khoát tay:

“Tâm ý ta xin nhận. Chỉ là còn chút việc phải báo cho Hạ Tuấn, ta không ở lại lâu được. Mà phong nhi cũng có điều muốn nói với ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe đến đây, tim Đào Hoa khẽ thắt lại.

Nàng biết, điều nên đến cuối cùng cũng đã đến.

Tuy lão tướng quân bảo không cần tiễn, song phu thê Tần Phong vẫn tiễn ông ra tới tận cửa.

Đợi Khúc lão nhân vào tới sân nhà bên cạnh, Tần Phong mới quay lại nhìn nàng.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Đào Hoa lập tức phát hiện, ánh mắt phu quân nhìn mình lúc này thật khác. Trong đáy mắt ấy có nỗi trầm tư khó tả, còn xen lẫn một tia áy náy.

Nàng chột dạ, khẽ cụp mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi chủ động khoác tay hắn, ngẩng đầu nũng nịu:

“Trà đã pha rồi, sư phụ lại có việc không dùng được, vậy thì hai ta cùng uống. Chàng vào chính sảnh ngồi đi, thiếp vào bưng trà ra.”

“Đào Hoa…”

“Thiếp biết, sư phụ cũng đã nói rồi, chàng có lời muốn nói với thiếp. Vậy thì vừa uống trà, vừa nói chuyện không được sao?”

Nói đoạn, nàng xoay người định đi.

Thế nhưng chưa kịp cất bước, cả người nàng đã bị hắn ôm chặt từ phía sau.

Tần Phong ôm nàng vào lòng, gắt gao siết chặt như sợ một khi buông ra sẽ chẳng giữ được nữa.

Cảm nhận được vòng tay vững chãi ôm lấy, Đào Hoa bỗng thấy trong lòng chua xót đến tột cùng. Nước mắt chẳng kịp kiềm đã tuôn rơi, lặng lẽ thấm ướt mu bàn tay đang siết nơi eo nàng.

Tần Phong cảm thấy bàn tay mình ươn ướt, tim liền thắt lại.

Hắn cau mày, giọng trầm thấp khàn khàn:

“Nương tử… nàng đã đoán được ta muốn nói gì rồi, phải không?”

Đào Hoa nghẹn ngào, không hề giấu giếm:

“Ừm… Thiếp vốn đã đến trấn, định chọn vải may hỷ y… Nhưng đột nhiên nhìn thấy Hạ cô nương cùng sư phụ, thiếp liền đoán ra, sợ nàng ấy đưa người về là để khuyên chàng hồi kinh nhập ngũ, nên mới vội vã quay về.

Vừa rồi… thiếp cũng lén nghe thấy đôi câu đối thoại giữa chàng và sư phụ. Xin lỗi chàng, thiếp không nên nghe trộm. Nhưng… thiếp biết rồi. Chàng muốn đi phải không? Chàng muốn theo sư phụ hồi Tây Bắc…”

Nói đến đây, nàng quay người lại, ngẩng mặt nhìn người phu quân đang ôm mình – ánh mắt chan chứa lệ, giống như một tiểu thỏ con bị thương, vừa đau lòng, vừa bất lực.