Tần Phong thấy Đào Hoa khóc, lòng liền mềm nhũn.
Hắn cúi đầu, hôn lên giọt lệ nơi khóe má nàng, rồi nhìn nàng chăm chú, vành mắt hoe đỏ:
“Giặc phương Bắc nhiều lần khiêu khích biên cương. Đại ca, nhị ca – hai người mà ta luôn xem như thân huynh trưởng – đều đã c.h.ế.t trận… Ta không thể không đi.”
Đào Hoa chưa từng thấy phu quân rơi lệ, thế nhưng giờ khắc này, ánh nước nhòe nơi đáy mắt hắn lại khiến nàng vừa xót xa vừa đau đớn.
Thật ra, những ngày gần đây, trong lòng nàng đã vô cùng giằng xé.
Nàng biết – chiến sự Tây Bắc không đến nỗi phải trông cậy vào một mình Tần Phong. Nhưng đồng thời nàng cũng rõ – hắn là người có tài, là người mà triều đình và chiến trường đều không thể thiếu.
Nàng hiểu rõ, trong lòng phu quân nàng chưa bao giờ nguội lạnh chí hướng.
Thế nên, nàng không cần hắn phải nói rõ – vì nàng, đã sớm thấu hiểu.
Nàng siết chặt lấy thắt lưng Tần Phong, nghẹn ngào:
“Thiếp biết, thiếp đều biết cả… Vậy, khi nào các chàng khởi hành? Hôm nay hay ngày mai?”
Tần Phong ôm lấy nàng, trầm mặc một lúc rồi đáp:
“Ngày mai.”
“Ừ…” – Đôi môi nàng run rẩy khẽ gật đầu – “Cũng may thiếp nhanh chân chạy về, bằng không… đã lỡ mất cơ hội được nhìn chàng thêm vài lần. Thôi, đi thôi, thiếp giúp chàng thu xếp hành lý.”
Nàng kéo tay hắn, lôi thẳng về phòng.
Vừa vào đến nơi, Tần Phong đã sững sờ.
Thì ra… nàng đã sớm chuẩn bị.
Bọc vải được bày sẵn, bên trong là hai bộ áo mùa xuân mà nàng mới cắt may cho hắn chưa lâu.
Thấy Tần Phong cứ đứng nhìn mãi, Đào Hoa vội đưa tay len lén chấm nước mắt, rồi nghẹn giọng hỏi:
“Một bộ có đủ không? Chàng đoán… phải bao lâu mới có thể trở về?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hỏi đến đây, nàng khựng lại, giọng cũng dần nhỏ xuống, rồi thổn thức:
“Chàng… chàng nhất định sẽ trở về, phải không?”
Ánh mắt ấy, lời lẽ ấy, tựa như mũi d.a.o khoét thẳng vào tim Tần Phong.
Hạt Dẻ Nhỏ
Mười một năm chinh chiến, trăm trận sa trường, mỗi lần xuất chinh đều ôm chí quyết tử. Vậy mà chưa lần nào lòng hắn d.a.o động.
Chỉ duy hôm nay…
Hắn bắt đầu sợ rồi.
Sợ mình không thể toàn mạng trở về.
Sợ người vợ trẻ nơi quê nhà sẽ phải thủ tiết cả đời.
Lúc Đào Hoa đang gom bạc vụn, tính mang theo hết cho Tần Phong dùng dọc đường, thì bỗng bị hắn kéo mạnh vào lòng, siết chặt.
“Nương tử, theo ta cùng đi được không? Chúng ta cùng đi.”
Đào Hoa ngẩng đầu, bàng hoàng:
“Thiếp… thiếp có thể theo sao? Không trở thành gánh nặng cho chàng chứ?”
“Chỉ cần nàng muốn, ta sẽ an bài. Nàng chưa từng là gánh nặng của ta, sao lại nói thế? Ta sẽ đưa nàng đến Lương thành nơi Tây Bắc, an trí nàng tại đó. Nơi ấy cách quân doanh nửa ngày đường, dẫu chẳng thể ngày ngày gặp mặt, nhưng ít ra cũng gần hơn nơi này rất nhiều.
Ta không nỡ để nàng lại một mình, càng không muốn nếu nàng gặp chuyện, muốn khóc mà chẳng ai ở bên. Tuy nhiên… nơi đó hoàn toàn xa lạ, ăn mặc sinh hoạt đều chẳng giống nơi này. Nàng… có bằng lòng không?”
Đào Hoa không do dự:
“Tất nhiên là thiếp bằng lòng! Trước giờ thiếp chưa từng dám nghĩ đến khả năng đó, nhưng nếu có thể đi cùng chàng… thiếp nguyện theo!
Nếu chẳng thể ngăn được bước chân của chàng, vậy… xin hãy để thiếp đứng gần chàng hơn một chút. Thiếp chỉ muốn được ở bên cạnh chàng.”