Từ chỗ chuẩn bị cho một người, nay lại hóa ra phải thu dọn cho hai người cùng đi.
Nhưng chuyện rời khỏi nơi này chẳng hề đơn giản.
Chưa nói đến bầy thỏ nuôi sau vườn hay ruộng rau ngoài hậu viện, chỉ riêng tòa tân phòng này thôi – Đào Hoa đã lưu luyến không nỡ rời. Nhà mới vừa dọn vào ở được hơn một tháng, bàn ghế trong phòng, từng cành cây ngọn cỏ ngoài sân đều là phu thê hai người cùng tay làm nên. Giờ gom vội mấy bộ xiêm y bỏ vào tay nải, dọn đi ngay trong sớm mai, nàng không khỏi thở dài một hơi.
Nhưng nếu so với cảnh biệt ly muôn dặm, nàng thà chọn theo chàng rời quê hương.
Chuyện đã định là ngày mai lên đường, hôm nay hai người liền bắt đầu sắp xếp đâu vào đó.
phu thê cũng đã bàn bạc thỏa đáng — mời nương của Đào Hoa đến trông nhà giúp, bầy thỏ giao lại cho Chu thị trông nom, để lại vài con giống là được. Rau vườn cũng nhờ Chu thị chăm chút thay.
Khi đến tìm Chu thị, hai người chỉ nói là sẽ về quê cũ của Tần Phong, tuyệt không hé lộ nửa lời về chiến sự nơi biên ải. Chu thị tuy quyến luyến Đào Hoa, nhưng cũng hiểu đạo làm vợ: phu đi đâu, thê theo đó.
Lúc mới nghe nói Tần Phong sẽ rời đi, Chu thị từng lo hắn bỏ Đào Hoa ở lại mà một mình lặng lẽ rời làng. Nay thấy hai người cùng đi, bà mới yên lòng, còn cười bảo sẽ thay nàng chăm sóc mảnh ruộng rau.
Ra khỏi nhà Chu thị, phu thê lại sang nhà Tôn Tiểu Lan thăm hỏi, vẫn dùng cớ cũ — về thăm nhà bên phu gia. Không ai mảy may sinh nghi.
Tôn Tiểu Lan dặn dò:
“Đào Hoa, trên đường nhớ giữ gìn thân thể, cố về kịp trước khi ta sinh, để còn trông mặt đứa nhỏ đầu tiên của ta nữa đó.”
Đào Hoa chỉ mỉm cười gật đầu, đáp ứng mọi lời. Nhưng trong lòng nàng lại không hề chắc chắn – vì nàng đâu biết bao giờ mới có thể quay về.
Dường như nhận ra vẻ khác lạ, Tôn Tiểu Lan ngờ vực hỏi:
“Sao ngươi cứ như có tâm sự vậy? Nếu không thật lòng muốn về phu gia, ngươi nói ra đi, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”
Hạt Dẻ Nhỏ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Hoa lắc đầu:
“Không phải đâu, ta bằng lòng theo chàng đến bất cứ đâu. Chỉ là… từ nhỏ chưa từng đi xa, trong lòng có đôi chút luyến tiếc. Kế phụ ta không thích chó, nên ta muốn gửi Tiểu Hắc ở chỗ ngươi, sau này mong ngươi phiền chăm sóc một thời gian.”
Tôn Tiểu Lan nghe thế liền vỗ n.g.ự.c cười:
“Thế mà ta tưởng chuyện gì to tát. Nhà ta vốn cũng nuôi chó, nuôi một là nuôi, nuôi hai cũng là nuôi. Huống hồ các ngươi còn mang tới nửa bao gạo, vậy là Tiểu Hắc nhà các ngươi cũng đủ ăn no cả mùa rồi. Yên tâm đi, ch.ó ngươi gửi, chính là ch.ó nhà ta. Ta nhất định sẽ chăm sóc chu đáo.”
Đào Hoa ôm lấy tỷ muội một cái, gượng cười chia biệt rồi rời đi.
Ngày mai là khởi hành, thời gian không còn nhiều, hai người phải tranh thủ lo cho xong mọi việc.
Thế nhưng khi vừa ra khỏi nhà Tôn Tiểu Lan, nhìn thấy Tiểu Hắc, lòng Đào Hoa lại mềm nhũn.
Con ch.ó nhỏ quá đỗi ngoan hiền, thường ngày nàng đi đâu nó theo đó, cái đuôi nhỏ cứ quẫy tít tắp, dính lấy nàng như hình với bóng.
Ra khỏi cửa rồi mà Tiểu Hắc vẫn cứ lon ton bám theo, đuổi thế nào cũng không chịu rời.
Nó chẳng hiểu gì, chỉ biết theo chủ mà đi – như mọi ngày vẫn thế.
Cuối cùng, nàng chẳng nỡ rời xa nó, đành ôm nó vào lòng.
“Phu quân… hay là… chàng cho thiếp mang theo Tiểu Hắc nhé? Chẳng phải chàng nói sẽ thuê xe sao? Thiếp ôm nó trên xe cũng không phiền phức gì đâu… được không chàng?”