Tần Phong lặng lẽ nhìn Đào Hoa, lại cúi đầu liếc con ch.ó nhỏ trong lòng nàng. Hai ánh mắt tròn xoe long lanh kia, thật sự giống nhau đến kỳ lạ — một người một vật đều khiến lòng người xót xa.
Hắn thở dài, ôm lấy vai nương tử, dịu giọng nói:
“Được, nếu nàng thích, cứ mang theo đi. Trên đường có nó bầu bạn, cũng đỡ buồn tẻ.”
…
Bên tiền tuyến chiến sự căng thẳng, đoàn người của lão tướng quân phải lên đường gấp.
Tần Phong và Hạ tướng quân cưỡi ngựa dẫn đầu, còn Đào Hoa thì được an bài ngồi xe ngựa theo sau.
Ban đầu, Hạ tướng quân còn định để muội mình đồng hành cùng Đào Hoa cho có bạn, nhưng ý kiến ấy bị Tần Phong dứt khoát bác bỏ.
Dẫu không phải ra trận, nhưng xe ngựa của nàng cũng không hề đi chậm.
Lúc mới khởi hành, Đào Hoa còn lấy làm hứng thú, song đi mãi thành quen, mệt mỏi theo đó cũng dần kéo đến.
Cũng may có Tiểu Hắc đồng hành, dọc đường nàng vẫn có chút khuây khỏa, không đến nỗi quá nhàm chán.
Sau nửa tháng đường xa gió bụi, cuối cùng xe ngựa chở nàng cũng tới thành Lương.
Lương thành là nơi trọng yếu biên ải, việc canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Ra vào thành đều phải khai báo thân phận, kiểm tra kỹ lưỡng. Người ngựa xe cộ xếp thành hàng dài, từng người từng xe đều bị binh sĩ tra hỏi cẩn thận.
Đến lượt xe ngựa của Đào Hoa, nàng còn tưởng mình cũng phải xuống xe để thẩm tra.
Không ngờ, quân lính chỉ liếc nhìn phu xe một cái liền cho qua, lại có một vị tướng dẫn từ trong thành bước ra hỏi:
“Trong xe là Tần phu nhân phải không?”
Phu xe gật đầu xác nhận, liền được vị tướng nọ sai người dẫn đường.
Xe ngựa lăn bánh vào trong thành, Đào Hoa vén rèm nhìn ra ngoài. Cảnh trí nơi này không khác là bao so với các trấn nàng từng đi qua, có chăng là tại đây, binh sĩ tuần tra dọc ngang, khí thế nghiêm minh.
Đi thêm một đoạn dài, xe ngừng trước một ngõ nhỏ.
Phu xe quay đầu thưa:
Hạt Dẻ Nhỏ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phu nhân, đến nơi rồi, xin mời xuống xe.”
Đào Hoa ôm Tiểu Hắc bước xuống, liền có một binh sĩ tiến đến:
“Tần phu nhân, chỗ ở tướng quân an bài cho người ở phía trước, ngõ này hẹp, xe không thể vào được, xin theo tại hạ đi bộ một đoạn.”
Đào Hoa gật đầu, theo chân người ấy tiến vào trong.
Chẳng mấy chốc, đã thấy trước cửa viện có một phụ nhân trạc tam thập, mặt mày hiền hậu, đứng chờ như thể đợi người thân từ xa trở về.
Vừa thấy Đào Hoa, nàng ta đã tươi cười bước đến:
“Hẳn là Tần phu nhân rồi phải không? Ta là người được tướng quân an bài tới hầu hạ phu nhân, mời phu nhân vào nhà.”
Đào Hoa thoáng bối rối.
Trước đó Tần Phong từng nói sẽ thu xếp mọi thứ nơi Lương thành, nàng cứ ngỡ là chỉ chuẩn bị nhà cửa, giường chiếu, ai ngờ ngay cả người hầu hạ cũng lo liệu sẵn.
Ban đầu còn thấy ngại ngần, nhưng sau vài canh giờ làm quen, nàng cũng hiểu được phần nào thân thế đối phương.
Mọi người gọi nàng ta là Trương thẩm, người bản địa, năm xưa từng được Tần Phong cứu giúp, lần này nghe tin phu nhân tướng quân sẽ tới, bà liền chủ động xin tới chăm nom.
Cơm tối do Trương thẩm nấu, nhưng Đào Hoa ăn không quen, chỉ dùng qua loa rồi xin lui về nghỉ.
Đường xa mỏi mệt, mấy ngày qua nàng chưa được một giấc ngon, nay có chốn yên ổn, vừa chạm gối đã chìm vào giấc mộng.
Không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên nàng cảm giác có vật gì mát lạnh nhẹ nhàng lướt qua má.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, nàng giật mình, bật lên hét khẽ một tiếng:
“A!”
Thế nhưng tiếng kêu còn chưa trọn, đôi môi nàng liền bị một cặp môi khác dịu dàng che phủ…