“Ưm…”
Đào Hoa giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ vung tay đẩy cái bóng đen phía trước.
Chỉ trong chớp mắt, đôi tay nàng liền bị nắm lấy, là một lực đạo kiên định mà dịu dàng, vững chãi như tường thành, mang theo hơi ấm của người thương.
Giọng nam trầm thấp khẽ vang bên tai:
“Suỵt, là ta.”
Nàng nhận ra ngay — là thanh âm mà ngày đêm nàng mong nhớ.
“phu… phu quân !”
Đào Hoa mừng đến độ lập tức ngồi bật dậy, ôm chầm lấy người trước mặt.
Nàng mặc y phục mỏng manh khi ngủ, thân thể mềm mại tựa tơ lụa, cứ thế nhào vào lòng Tần Phong, dán sát không kẽ hở.
Tần Phong đã lâu không được gặp nương tử, nay được ôm lấy nàng, tâm tư sục sôi, lý trí lập tức tan rã.
Hắn đã nhung nhớ nàng đến mức muốn đem nàng hòa tan vào m.á.u thịt.
Lòng bàn tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại nơi thắt lưng mảnh mai, hắn không thể kiềm chế nữa, cúi người đặt nàng xuống.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Thời gian xa cách khiến cảm xúc càng thêm nồng cháy.
Trận gió xuân qua đi, Đào Hoa vừa nóng vừa khát, môi khô rát, cổ họng như muốn bốc khói. Nàng hơi hé môi, như chú cá nhỏ khô hạn đang cố tìm chút nước.
Tần Phong cúi đầu khẽ c.ắ.n lấy cánh môi nàng một cái, rồi đứng dậy, châm đèn trên bàn.
Hắn quay lại với một chén nước trong tay, ánh mắt dịu dàng cúi xuống nhìn nàng:
“Khát sao?”
“Ừm…” Đào Hoa ngồi dậy, vươn tay đón lấy chén nước.
Thế nhưng Tần Phong lại nghiêng người tránh né, không đưa cho nàng ngay.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn ngửa đầu uống nửa chén nước, sau đó cúi xuống truyền ngụm nước ấy cho nàng theo cách thân mật nhất.
Dòng nước mát lành, từng giọt ngọt mát như sương mai rót vào miệng, khiến nàng vô cùng dễ chịu.
Uống xong, nàng còn chưa thỏa, lại chủ động cọ vào lòng hắn:
“Còn chưa đủ…”
Tần Phong bật cười, đưa tay gõ nhẹ lên mũi nàng, đoạn xoay người lấy thêm nước:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lại đây, lần này để nàng uống thật đã.”
Đào Hoa chớp mắt nhìn hắn, có chút bối rối:
“Là… ta tự uống sao? Không giống vừa nãy à?”
Tần Phong bật cười khẽ:
“Vừa nãy là như thế nào?”
Gương mặt Đào Hoa đỏ bừng, lúng túng đáp:
“Không có gì, tự uống cũng giống nhau thôi.”
Thấy nàng ngượng đến mức cúi đầu trốn tránh, Tần Phong làm sao nỡ từ chối? Thế là lại thân mật cùng nàng uống thêm một lượt.
Hạt Dẻ Nhỏ
Uống xong, nàng lại nhỏ giọng nũng nịu:
“Vẫn chưa đủ…”
Tần Phong cười khẽ, vươn tay dài thu chén nước, đặt xuống gầm giường:
“Vậy đợi một lát nữa nhé, để ta nghỉ một chút rồi sẽ lại rót cho nàng.”
Đào Hoa chưa hiểu ra:
“Sao phải nghỉ? Ta chỉ muốn uống nước mà.”
Tần Phong ánh mắt chứa ý cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng:
“Thì ra là uống nước à? Ta còn tưởng…”
Hắn không nói hết câu, nhưng thân thể hắn lại đáp lại thay lời nói.
Đào Hoa chôn mặt vào gối, xoay lưng về phía Tần Phong.
Tư thế này… chính là điều hắn ưa thích nhất.
Mãi đến lúc gió yên mưa lặng, trong phòng chỉ còn lại hơi thở nhè nhẹ cùng ánh trăng len qua song cửa.
Đào Hoa ngẩng đầu hỏi, giọng khàn khàn:
“Phu quân, chàng làm sao biết thiếp hôm nay đã đến nơi? Lúc nãy vào phòng lại không lên tiếng, dọa thiếp giật mình, tưởng có trộm…”
Tần Phong đang vuốt ve bờ vai trắng nõn của nương tử, nhắm mắt đáp khẽ:
“Lúc nàng vào thành đã có người đến báo. Ta cũng muốn lập tức đến gặp nàng, nhưng ngựa gần như kiệt sức rồi. Sao, chỗ này nàng ở có thiếu thứ gì không? Nếu còn thiếu gì, cứ nói với Trương thẩm, bà ấy sẽ chuẩn bị cho nàng.”