Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 125: Nương tử lại muốn bổ nhào ta?



“Vừa mới đến ngày đầu tiên, thiếp cũng chưa biết mình thiếu thứ gì…” Đào Hoa tựa đầu trong lòng Tần Phong, khẽ thở dài, “Chỉ là có Trương thẩm ở đây, thiếp thấy không quen lắm. Bà ấy chuyện gì cũng không cho thiếp động tay. Nhưng thiếp nhàn rỗi chịu không nổi, không có thỏ, không có vườn rau để chăm, không biết nên làm gì.”

Tần Phong đưa tay vuốt tóc nàng, ôn tồn bảo:

“Vậy thì làm những gì nàng thích là được. Trương thẩm vốn là người ta mời đến để chăm sóc nàng, nên chuyện trong nhà đều phải nghe lời nàng. Với lại, nàng chẳng mang theo Tiểu Hắc tới rồi còn gì? Nó sẽ bầu bạn với nàng.”

Hắn mỉm cười nhớ lại:

“Chớ coi thường ch.ó nhỏ, lúc nãy ta mới vào cửa, nó còn sủa mấy tiếng. Tưởng đâu không nhận ra ta, ai ngờ ngửi xong lại biết ngay. Nếu chịu huấn luyện thêm, nhất định sẽ là con ch.ó săn giỏi.”

Đào Hoa gật gù:

“Vậy chờ sau này chúng ta trở về, lại cùng nhau lên núi săn thú, mang nó theo. Nó lanh lợi, có chỗ nào hẹp mình không vào được, nó cũng có thể lần mò.”

Tần Phong cười đáp:

“Đúng vậy.”

Rồi nàng ngẩng đầu hỏi:

“Chàng vừa rồi vào đây, Trương thẩm có biết không?”

“Tất nhiên là biết rồi. Chỉ có nàng là ngủ say như heo con.” Hắn cúi đầu hôn nhẹ giữa hai mày nàng, ánh mắt lộ vẻ thương yêu, “Đường xa vất vả, rốt cuộc cũng được ngủ yên một giấc, vậy mà lại bị ta quấy nhiễu.”

“Không đâu,” nàng khẽ dụi đầu vào lòng hắn, “Ngày đầu tiên đến nơi đã được chàng ôm hôn, thiếp vui lắm. Chàng không biết đâu, suốt dọc đường thiếp nhớ chàng đến mức nào… À, Phu quân, chiến sự bên chàng hiện nay ra sao? Thiếp có thể hỏi chứ?”

“Tất nhiên.” Hắn giọng trầm ổn, bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng, “Nàng muốn hỏi gì cứ hỏi. Cái gì nói được ta sẽ nói. Còn như chuyện gì không thể tiết lộ, ta sẽ giữ kín.”

Hắn dừng một lát, rồi nói tiếp:

“Ta tới trước nàng chừng bảy ngày. Trong thời gian đó có hai đợt quấy nhiễu nhỏ nơi biên giới, nhưng đều đã dẹp yên. Đại chiến thì có thể bùng phát bất cứ lúc nào, nhưng nàng đừng lo, ta cùng huynh đệ nơi đây đều đã chuẩn bị. Lương Thành là tuyến phòng thủ đầu tiên của Đại Tuyên, chúng ta sẽ giữ vững. Nếu có gì nguy hiểm, ta sẽ sắp xếp cho nàng trước tiên. Về ngày trở về… ta cũng chưa dám chắc.”

“Vậy thiếp còn một chuyện muốn hỏi nữa!”

Nói rồi nàng bất ngờ lật người, nằm sấp lên người Tần Phong, trán kề trán, đôi mắt trong veo đầy luyến tiếc:

“Lần này chàng ở lại được mấy hôm? Khi nào thì lại quay về doanh trại?”

Tần Phong siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, giọng hơi trầm:

“Trời vừa sáng là ta phải đi rồi.”

Đào Hoa ôm chặt hơn, giọng buồn buồn:

“Vậy bao giờ thiếp mới được gặp lại chàng nữa?”

“Không rõ…” Hắn khẽ thở dài, “Nhưng chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ trở lại bên nàng.”

 

Đào Hoa mệt mỏi quá độ, đến khi Tần Phong rời đi lúc trời gần sáng, nàng cũng chẳng hay biết.

Tỉnh giấc đã thấy ánh nắng len lỏi qua cành táo nơi sân, nàng ôm Tiểu Hắc ra cửa đứng ngẩn ngơ một lúc, rồi mới quay lại tìm việc để làm.

Tần Phong không chỉ trở về một đêm, mà còn để lại cho nàng ít bạc.

Ban ngày, nàng cùng Trương thẩm ra chợ lớn trong thành, mua chút vải vóc và kim chỉ. Dù chẳng có gì làm, nhưng nàng định may thêm vài đôi hài và tất cho trượng phu. Hài dễ rách, may sẵn rồi cất vào hòm cũng được.

Ngoài chuyện may vá, Đào Hoa còn có một việc mới để bận tâm: huấn luyện Tiểu Hắc.

Tập cho nó ngồi, nằm, lăn, tha vật… thậm chí là lần theo mùi để tìm người, tìm đồ. Ai ngờ đâu Tiểu Hắc thông minh đến vậy, ngay cả khúc xương gà bị chôn kỹ trong đất, nó cũng đào ra được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Giỏi lắm, Tiểu Hắc!” nàng vuốt đầu nó, miệng khen nức nở, “Ngươi nhất định sẽ là một con ch.ó săn tuyệt vời! Tiếc là phu quân ngươi không có ở đây, chẳng được thấy tài năng của ngươi.”

Đào Hoa thở dài một hơi, ánh mắt đượm buồn:

“Gần một tháng rồi, sao chàng vẫn chưa trở về… Hay là, ta đổi tên ngươi đi, đừng gọi Tiểu Hắc nữa… Gọi ngươi là Tần Phong, được không? Tần Phong, mau tới đây để ta ôm một cái! Ta dẫn ngươi vào bếp kiếm gì ngon ngon ăn!”

Tiểu Hắc vui vẻ chạy nhào vào lòng nàng.

Nhưng lúc ấy, ở cổng viện có một người vừa thúc ngựa trở về, toàn thân đầy bụi đường…

“Nàng… thật sự định đặt tên nó là Tần Phong sao? Ta thấy gọi là Tiểu Hắc vẫn thích hợp hơn đấy.”

“!!! Phu quân!!!” Đào Hoa mừng rỡ, ôm không nổi ch.ó nữa, lập tức ném nó sang một bên, lao về phía Tần Phong như cánh én lướt gió xuân.

Nàng vừa chạy vừa nhảy, Tần Phong liền vững vàng đón lấy, nhấc bổng nàng lên cao.

Không ngờ bị nâng lên bất ngờ, nàng vô thức vung chân đá loạn, “cộp cộp” mấy cái liền — thì ra hắn đang mặc khôi giáp.

Nàng lần đầu tiên thấy hắn trong bộ giáp bạc lấp lánh như ánh tà dương, người cao lớn uy mãnh như một ngọn núi.

Đào Hoa ngây ngốc nhìn rồi mỉm cười, vươn tay nâng khuôn mặt hắn lên, thẹn thùng trách:

“Chàng nghe trộm thiếp nói chuyện đó à? Sao không lên tiếng?”

Tần Phong hừ nhẹ, bế nàng bước thẳng vào phòng:

“Trong lòng nàng ta đã thành con cẩu rồi, thì nghe thêm mấy câu cũng chẳng sao.”

“Thiếp đùa thôi mà!” nàng thẹn quá, đ.ấ.m nhẹ lên n.g.ự.c hắn, “Ai bảo chàng lâu như vậy chẳng về thăm thiếp.”

Tần Phong bước nhanh vào trong, đặt nàng lên giường, nắm lấy tay nàng xoa nhẹ:

“Đánh vào giáp cứng không đau à? Tay đỏ cả rồi.”

Đào Hoa khẽ rút tay, quàng lên cổ hắn:

“Vậy chàng mặc giáp làm gì? Định đi đâu nữa à?”

Tần Phong hôn mạnh lên môi nàng, đáp:

“Có việc phải xử lý, ghé qua đây tiện thể thăm nàng.”

“Vậy thì lại đi ngay phải không? Chỉ ở được một đêm, hay vài canh giờ?”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Không hẳn.” Tần Phong cười khẽ, “Có lẽ sẽ ở lại mấy hôm. Nhưng giờ phải đi giải quyết việc đã, tối mới về. Cơm chiều nhớ phần ta một bát.”

“Thật chứ?!” Đào Hoa vui như tiểu hài tử, ôm cổ hắn định đè xuống giường.

Thế nhưng nàng dùng hết sức cũng không lay chuyển được hắn — Tần Phong bật cười.

“Nàng định làm gì đấy?”

“Chẳng phải rõ ràng sao?” nàng tiếp tục dùng sức, “Thiếp muốn đè chàng xuống.”

“Rất rõ ràng. Nhưng tiếc là nàng không có bản lĩnh đó.” Hắn kéo dài giọng, tay nâng cằm nàng lên, cười trêu chọc:

“Dám hỏi… nương tử học cái trò này từ ai vậy? Giờ còn muốn đè phu quân của mình nữa sao?”