Tần Phong nheo mắt, nửa cười nửa hỏi:
“Chẳng lẽ… là Trương thẩm dạy nàng?”
“Làm sao có thể!” Đào Hoa tức thì giơ tay đ.ấ.m nhẹ hắn một cái, “Thiếp là học từ Tiểu Hắc ấy chứ! Mấy hôm trước nó mới học được cách bắt chuột đấy. Nhìn con chuột chạy một cái là nó lao lên liền, thiếp tưởng nó sẽ ăn con chuột kia, ai dè lại chỉ là đùa giỡn thôi. Một chưởng đè xuống, chuột nằm im re, còn nó thì chơi vui như tết.”
Tần Phong nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu ra:
“Thì ra… nàng cũng muốn chơi với ta như thế à?”
“Ừm.” Đào Hoa gật đầu, đôi mắt trong veo như nước, tràn đầy tình ý nhìn người trước mặt.
Ánh mắt kia vừa ngây thơ vừa mê hoặc, câu hồn đoạt phách — Tần Phong chỉ thấy yết hầu khẽ trượt lên xuống, ngọn lửa trong lòng bừng cháy.
Hắn nhìn lướt qua gương mặt nàng, rồi dừng lại nơi cổ áo hơi xộc xệch.
Không khí giữa hai người phút chốc như bị nung đỏ.
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ mềm mại của nàng, từng động tác đều tràn đầy yêu thương và khắc chế.
Cuối cùng, Tần Phong khẽ thở dài:
“Ta cũng muốn cùng nàng ‘chơi’, chỉ là… lúc này chưa tiện. Bộ giáp này nặng lắm, không dám đè lên người nàng, sợ làm nàng đau mất. Đêm nay ta sẽ trở lại, đến lúc đó, nàng giúp ta cởi.”
Đào Hoa mặt đỏ bừng, nhưng vẫn gật đầu như gà mổ thóc.
Tần Phong bật cười, vươn tay xoa đầu nàng:
“Ngoan lắm. À, lần này ta có mang về cho nàng một món nhỏ, xem có ưng ý không.”
“Là gì thế ạ?” Đào Hoa ngạc nhiên.
“Lần này bắt được một xe vật tư của địch, sau khi nộp lên thì được chia lại một chút. Ta nghĩ nàng sẽ thích nên mang về.”
Vừa nói, hắn vừa rút từ trong áo giáp ra một cái túi vải nhỏ.
Đào Hoa đón lấy, mở ra xem thử… lập tức sửng sốt.
“Trời ơi!”
Trong túi là những viên bảo thạch lấp lánh ngũ sắc, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn đẹp đến ngây người.
“Là… là bảo thạch đúng không? To quá! Màu sắc lại rực rỡ hơn cả những viên từng thấy ở hiệu vàng bạc trong huyện thành Bình An nữa!”
Tần Phong cười:
“Nàng thích là tốt rồi.”
“Chàng cho gì thiếp cũng thích cả! Nhưng cái này chắc đáng giá lắm đó, Phu quân ơi, thiếp thấy chúng ta sắp phát tài rồi! Cả đời sau này chắc không lo cơm áo nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong gật đầu:
“Lần này đúng là may mắn, trước nay chưa từng gặp được hàng tốt thế này. Thôi, ta phải đi đây.”
“Để thiếp tiễn chàng…”
“Không cần. Nàng cứ ở yên trong viện là được. Mấy hôm tới tốt nhất đừng ra ngoài.”
Đào Hoa nghe thế, lòng chợt lo lắng:
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Có vài tên gian tế trà trộn vào Lương Thành, ta về đây cũng vì truy bắt chúng. Nhưng nàng yên tâm, ta đã cho người canh gác quanh đây, chẳng ai xâm phạm nổi viện này.”
“Chàng cũng phải bảo trọng đó!”
Tần Phong đưa tay vuốt má nàng, giọng dịu dàng:
“Nhớ giữ lại cho ta bữa cơm tối.”
“Thiếp nhớ rồi!” Đào Hoa lưu luyến nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, “Thiếp sẽ chờ chàng trở về.”
Bữa cơm chiều đã dọn xong, Trương thẩm khuyên nàng nên ăn trước, nhưng Đào Hoa kiên quyết muốn đợi Tần Phong.
Nàng nghĩ chắc phải chờ tới canh hai, ai ngờ chưa đến tối hẳn, Tần Phong đã trở lại.
Hạt Dẻ Nhỏ
Hai người quây quần ăn cơm vui vẻ, rồi nàng giúp hắn hâm nước, kỳ lưng.
Nếu không phải Trương thẩm ngoài kia lên tiếng hỏi có cần đun thêm nước hay không, có lẽ Tần Phong đã kéo nàng cùng tắm luôn rồi.
Sau khi tắm xong, Tần Phong bế thốc nàng lên, chẳng để đôi chân ngọc chạm đất lấy một lần.
Hai tay nàng ôm cổ hắn, chân quấn ngang hông hắn, hắn chỉ vài bước đã đưa nàng vào phòng.
Nhưng chẳng chờ tới giường, Tần Phong đã đặt nàng dựa lưng lên bức tường lạnh lẽo.
Lưng chạm tường lạnh, phía trước lại là n.g.ự.c nóng rực của trượng phu, Đào Hoa vừa thẹn vừa bất an.
“Chàng… sao không vào trong phòng hẵng…”
“Không.” Tần Phong hơi nhấc nàng lên, khiến nàng càng bám chặt lấy hắn, giọng trầm khàn, “Hôm nay, ta muốn ôm nàng như vậy.”