“Ý chàng là sao?” – Đào Hoa còn chưa hiểu rõ, đang định hỏi lại thì bỗng nhiên “a” khẽ một tiếng, câu hỏi chưa kịp thốt trọn đã tan vào trong hơi thở nghẹn ngào.
Nàng chưa từng trải qua cảm giác như thế — bị bế lên rồi vẫn không chịu buông tha…
Giữa ánh trăng mờ ngoài cửa sổ và tiếng hô hấp giao hòa trong bóng tối, Đào Hoa chỉ cảm thấy một trận chấn động từ thể xác đến tâm hồn.
Nàng yêu hắn, yêu đến tận xương tủy. Hắn không chỉ là người nàng khao khát, mà còn là bầu trời che chở, là nơi để nàng nương tựa cả đời.
Khi mọi thứ kết thúc, nàng mệt rã rời, nằm tựa đầu vào cánh tay vững chãi của Tần Phong, giọng nói mềm như nước:
“Phu quân, vì sao chàng lại khỏe đến vậy? Là do ăn gì mà lớn lên khỏe thế? Thiếp thật sự rất ngưỡng mộ chàng đó.”
Tần Phong cúi đầu nhìn nàng, cười khẽ:
“Ăn nhiều thịt, ăn đến chắc xương mạnh gân. Nhưng nàng ngưỡng mộ ta làm gì? Nàng không cần phải mạnh — vì ta mạnh là đủ rồi. Chuyện nặng nhọc trong nhà đã có ta, sau này nếu ta già đi, cũng còn lang nhi, tôn nhi, chẳng để nàng vất vả.”
“Nhưng mà…” Đào Hoa dụi mặt vào n.g.ự.c hắn, giọng nói lí nhí, “Thiếp nghĩ, nếu thiếp khỏe hơn chút, biết đâu cũng có thể… ôm được chàng một cái.”
Tần Phong bị nàng chọc cười, giọng mang theo ý cưng chiều:
“Suy nghĩ ngốc nghếch. Ta ôm nàng là được rồi, sao lại phải để nàng ôm ta?”
“Không chịu! Thiếp cứ muốn thử cơ, biết đâu ôm được thật thì sao?” Đào Hoa hăng hái ngồi dậy, “Dậy đi, cho thiếp thử ôm một cái!”
Tần Phong buông tay, nhắm mắt lại, bộ dạng nửa đùa nửa thật:
“Thôi khỏi, nàng chỉ cần kéo ta dậy được là giỏi rồi. Tới, thử xem sao.”
“Chờ đó, xem bản lĩnh của thiếp!”
Đào Hoa quỳ gối, ôm lấy một cánh tay hắn mà kéo. Kéo mãi kéo mãi, mà Tần Phong vẫn vững như tượng đá không hề nhúc nhích.
“Hừm, có khi thiếp phải đứng lên mới được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng chưa kịp hành động, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
“Tướng quân, có biến!”
Tần Phong lập tức bật dậy, thần sắc nghiêm trọng.
Đào Hoa thấy vậy cũng vội vàng ngồi sang một bên, ngoan ngoãn không quấy rầy.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Chàng phải đi rồi phải không?”
“Ừ.” – Tần Phong vừa mặc y phục vừa nói – “Nàng cứ ngủ trước đi, chắc có tin về mấy tên gian tế.”
Đào Hoa cũng vội mặc áo lại, nhưng trong lòng đã chẳng còn buồn ngủ gì nữa.
Nàng ngồi yên lặng bên cửa, lắng nghe tiếng đối thoại bên ngoài:
“Có người phát hiện một tên gian tế, trong lúc truy bắt hắn bị trúng một mũi tên vào chân. Nhưng đêm tối quá nên vẫn để hắn chạy thoát. Hiện tại đang truy lùng khắp nơi.”
“Chân bị thương thì chắc chắn sẽ để lại vết máu, cứ theo đó mà tìm. Nếu không đủ thì thắp đuốc mà lục soát.” – Tần Phong lạnh giọng hạ lệnh – “Hắn đã bị thương, không thể xóa dấu vết hoàn toàn. Nếu cần thì cứ xét từng nhà một. Dù có làm phiền dân chúng, cũng không thể để hắn thoát.”
“Rõ! Tướng quân!”
Ra lệnh xong, Tần Phong lập tức bước ra chuồng ngựa, định lên đường.
Nhưng chưa kịp nhảy lên yên, cánh cửa phòng phía sau chợt mở ra — Đào Hoa chạy vội theo, gọi với giọng đầy xúc động:
“Phu quân! Chàng chờ thiếp một chút, thiếp có chuyện muốn nói!”