Nghe tiếng Đào Hoa gọi, Tần Phong lập tức quay đầu nhìn nàng:
“Sao vậy? Nàng có điều gì muốn nói với ta sao?”
Đào Hoa vội vàng chạy lại, nét mặt nghiêm túc:
“Phu quân, lúc nãy thiếp đã nghe được lời các người nói bên ngoài. Biết đâu… thiếp có thể giúp một tay.”
Tần Phong nhớ lại chuyện trong phòng lúc trước, khoé môi khẽ cong lên, hắn đưa tay xoa nhẹ đầu nàng:
“Nàng tay yếu chân mềm, hà tất phải lo chuyện ngoài kia. Mau trở vào nghỉ ngơi, mọi chuyện có ta lo.”
“Không phải đâu!” – Đào Hoa bỗng nắm lấy tay hắn kéo xuống, giọng đầy khẩn thiết – “Thiếp không đùa đâu, thiếp thật sự có cách giúp chàng.”
Nàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
“Mấy hôm nay ở nhà rảnh rỗi, ngoài làm thêu thùa may vá thì thiếp dành hết thời gian để dạy dỗ Tiểu Hắc. Thiếp muốn huấn nó thành một con ch.ó săn giỏi, nên gần một tháng nay đã bỏ rất nhiều công sức.”
“Chàng không phải đang tìm người sao? Hắn lại đang bị thương, chắc chắn có vết máu. Mà Tiểu Hắc mũi thính lắm, trước kia thiếp chôn mấy thứ như lòng gà, gan gà… nó đều đào ra được. Sau thiếp làm khó hơn, không chôn đồ có m.á.u nữa, chỉ lấy da gà, mỡ gà vùi vào đất — vậy mà nó cũng lần ra được!”
Tần Phong lập tức nghiêm mặt:
“Nàng nói thật sao? Nó thật sự có bản lĩnh như thế?”
“Thật!” – Đào Hoa chắc như đinh đóng cột – “Chuyện trọng đại như vậy, sao thiếp dám nói đùa. Chàng thử kêu nó xem!”
Nói đoạn nàng ngẩng đầu hô lớn:
“Tiểu Hắc, lại đây nào!”
Tiểu Hắc vốn đang nằm cuộn tròn trong góc, nghe tiếng nàng liền vẫy đuôi chạy tới.
Đào Hoa cúi người ôm lấy nó rồi ngẩng đầu nhìn Tần Phong:
“Chàng xem, nó nghe lời lắm. Mang nó theo, nhất định có thể giúp chàng tìm được tên gian tế ấy.”
Tần Phong vẫn chưa động đậy:
“Nàng không cần theo, ta mang nó đi là được.”
“Nhỡ đâu nó không nghe lời chàng thì sao?” – Đào Hoa cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong khẽ cười:
“Ta cũng là chủ nhân của nó, sao lại không nghe? Dù gì trên người ta cũng có mùi của nàng, nó sẽ nhận ra.”
“Thôi thôi, thiếp nói đùa đó.” – Đào Hoa cười khẽ – “Tiểu Hắc mũi thính, chàng chỉ cần để nó ngửi vết m.á.u của gian tế, nó nhất định sẽ lần theo dấu mà tìm ra. Thiếp không đi đâu, đỡ làm chàng phân tâm.”
Tần Phong nghe thế bèn đưa tay vuốt ve má nàng, giọng trầm ấm:
“Nàng không phải gánh nặng gì cả, chỉ là có nàng bên cạnh, lòng ta khó mà chuyên tâm được.”
Nói rồi, hắn xoay người lên ngựa, Tiểu Hắc cũng chạy sát bên.
Đào Hoa đưa tay đóng cổng viện lại, xoay người trở vào phòng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Lạ thay, đêm nay nàng lại không hề lo lắng. Trong lòng nàng mơ hồ có một cảm giác — mọi chuyện rồi sẽ suôn sẻ.
Vừa nằm xuống chưa bao lâu, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, Đào Hoa bị tiếng sủa hân hoan của Tiểu Hắc đ.á.n.h thức.
Mở mắt ra, nàng đã thấy một người một ch.ó đứng cạnh giường.
“Phu quân?” – nàng dụi mắt hỏi – “Chuyện sao rồi? Tên gian tế có bắt được không?”
Tần Phong đưa tay vén lọn tóc bên má nàng, cười:
“Bắt được rồi. Cũng may có Tiểu Hắc giúp sức, lần này nó lập công lớn đó. Ta đưa nó đi chợ mua ít thịt thưởng cho nó, tiện thể mang bánh cùng canh về cho nàng.”
Đào Hoa vừa ngồi dậy vừa hỏi:
“Vậy… chuyện đã xong, chàng lại phải quay về sao?”
Tần Phong gật đầu, nhưng ánh mắt tràn đầy hy vọng:
“Phải đi, nhưng nếu lần này dò ra đủ manh mối, chiến sự có thể xoay chuyển. Nếu thuận lợi, rất nhanh thôi… ta sẽ được về nhà cùng nàng.”