“Chỉ chọn một nhà thôi ư?” – bách tính nơi phiên chợ bắt đầu xôn xao, không ai chịu nhường ai.
“Chúng ta bao nhiêu người như vậy, sao chỉ thu của một nhà được?”
Lý nhị gia khoát tay, giọng kiên quyết:
“Sao lại không được? Tại hạ không muốn thu, chẳng lẽ chư vị còn định móc tiền túi của ta ra nữa chắc? Tại hạ cũng chẳng nợ nần gì các vị a!”
“Vậy thì chọn nhà ta đi! Da thú nhà ta là tốt nhất!”
“Thôi đi! Nhà Nhị Cẩu không bằng nhà ta!”
“Nói nhăng gì thế! Da nhà ta mới thực là hảo hạng!”
“Là nhà ta mới phải!!!”
Một lúc sau, chợ phiên vốn đang náo nhiệt, phút chốc hóa thành nơi tranh cãi ồn ào.
Lý nhị gia bị nhức đầu, đành cao giọng mà phán:
“Đừng tranh, cũng đừng giành nữa. Vì công bằng, ta định… bốc thăm! Vậy là quyết!”
Mọi người vẫn chưa nguôi tức, tiếp tục bàn tán không ngớt.
Tên tiểu nhị đi theo Lý nhị gia bấy lâu rốt cuộc cũng phát cáu:
“Lão gia ta đã nói rồi, bốc thăm thì bốc thăm, sao lại còn lắm lời? Không vừa ý thì thôi! Ta nói thật, lão gia ta chẳng cần phải thu thêm chi nữa mới đúng!”
Lý nhị gia cười cười, vỗ vai tiểu nhị một cái:
“Lời không thể nói thế, hằng ngày chúng ta cũng phải nhờ vào các vị phụ lão huynh đệ đây mà làm ăn. Buôn bán chẳng thành thì tình nghĩa còn đó. Ta đã nói thu thêm một nhà thì nhất định thu, dù là da tốt hay xấu cũng đều thu trọn.”
Một chủ một tớ, một cứng một mềm, phối hợp vô cùng ăn ý khiến đám người chung quanh phải im lặng.
Ngay lúc ấy, có người hô lên:
“Hay! Hay lắm! Lý nhị gia quả thực có phong độ đại thương nhân!”
Lý nhị gia thấy thời cơ đã chín, liền sai tiểu nhị lấy ra một túi vải trống, rồi từ lưng con lừa lôi ra một nắm đậu xanh.
“Được rồi! Ai muốn tham gia bốc thăm, cứ lại đây báo danh. Mỗi người ứng với một hạt đậu xanh. Tổng bao nhiêu người, ta bỏ từng ấy hạt vào túi.”
Nói rồi, ông ta lại lấy từ túi khác ra một hạt đậu đỏ.
“Ai bốc được đậu đỏ, nhà người đó ta thu da thú. Không xét chất lượng, cứ thế thu hết!”
Có người nhanh miệng hỏi:
“Lý nhị gia, hôm nay tiểu nhân dẫn theo phụ thân tới, có thể hai người cùng bốc không?”
“Vậy ta dắt theo hai đứa tiểu hài tử, cũng cho tụi nó bốc nhé?”
Lý nhị gia hào sảng gật đầu:
“Cứ theo đầu người mà tính. Phúc Quý, ngươi đếm kỹ giúp ta, xem có tất cả bao nhiêu người.”
“Dạ, lão gia!”
…
Đào Hoa đứng bên Tần Phong, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng mười sáu, tay nhẹ kéo tay áo trượng phu, thì thầm:
“Phu quân, lát nữa chúng ta cũng được bốc đúng không?”
Tần Phong gật đầu:
“Tất nhiên, nương tử muốn bốc thì cứ bốc. Nếu chẳng trúng, cũng chẳng sao.”
Đào Hoa thầm xoa xoa tay, ánh mắt đầy chờ mong:
“Nói không chừng ta trúng thật đó.”
Nàng trong lòng nghĩ, nếu phu quân thật sự “vượng thê”, thì hôm nay nhất định sẽ là nàng bốc được đậu đỏ!
Chẳng mấy chốc, tiểu nhị đã đếm xong, tổng cộng có hai mươi mốt người, mà người bán da thú chỉ có tám hộ.
Lão đại râu rậm – người mà Tần Phong từng gặp – khẽ thở dài:
“Hầy, vốn chỉ tám nhà, mỗi nhà một người thì tỷ lệ còn cao. Ai ngờ có nhà lại kéo cả già trẻ năm người đi theo, chẳng phải chiếm hết phần người ta sao!”
“Chuyện cũng chẳng trách được, luật đã định thì đành theo, nếu hôm nay không thu ai thì còn khổ hơn. Đằng nào cũng thêm được một nhà có Tết no ấm.”
Tần Phong thản nhiên đáp:
“Thắng thua tại vận, cứ thử xem.”
Đến lúc bốc thăm bắt đầu.
Người đầu tiên, người thứ hai, rồi người thứ ba… từng người lần lượt bước tới.
Ngay cả nhà có năm người cũng lần lượt bốc, nhưng vẫn chưa ai trúng đậu đỏ.
Cuối cùng, chỉ còn Tần Phong, Đào Hoa và lão đại râu rậm là chưa bốc.
Lão đại cười ha hả, nói lớn:
“Chúng ta ba người mà còn một hạt đậu đỏ, chẳng phải cơ hội lớn sao?”
Tiểu nhị gật đầu:
“Ba vị, xem ai là người có vận khí nhất đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão đại chắp tay:
“Vậy ta xin mạo muội bốc trước!”
Y đưa tay vào túi vải, mò được một hạt, rồi lại do dự:
“Ai da, tay ta toàn mồ hôi, sợ bóp nhầm mất. Hay là ba người chúng ta cùng bốc, cùng mở nhé?”
“Được thôi!” – Đào Hoa mắt sáng rỡ, nhìn sang Tần Phong – “Phu quân, chàng bốc đi trước đi!”
Tần Phong nhìn nàng, mỉm cười dịu giọng:
“Nàng thấy hứng thú, sao lại nhường ta bốc trước?”
“Thiếp muốn xem vận của ta thế nào. Nhưng chàng phải đợi thiếp cùng mở tay đó!”
Tần Phong cười nhẹ:
“Được.”
Chàng thò tay bốc một hạt. Đào Hoa cũng nhanh chóng bốc lấy hạt còn lại.
Cả ba người, đồng loạt mở tay.
Và hạt đậu đỏ duy nhất… nằm gọn trong lòng bàn tay Đào Hoa.
“Trời ơi! bốc trúng rồi! Thật sự trúng rồi Phu quân ơi!!!” – Đào Hoa nhảy cẫng lên, hân hoan reo mừng – “Phu quân thiếp đúng là vượng thê mà!”
Tần Phong khẽ cười, dẫu chẳng nói gì, nhưng thấy tiểu nương tử cười vui đến thế, trong lòng chàng cũng thấy thư thái.
Những người xung quanh cũng đành ngậm ngùi thở dài, ánh mắt đổ dồn về phía đôi phu thê nọ với vẻ hâm mộ.
Lão đại râu rậm cười lớn, vỗ vai Tần Phong:
“Hiền đệ, nương tử nhà đệ là người vượng khí a! Sau này nhất định phải đối xử thật tốt với nàng! Đối đãi càng tốt, phúc khí càng vượng đấy!”
Nghe vậy, Đào Hoa che miệng cười khúc khích:
“Hừm… sao ai cũng nói là vượng phu nhỉ, rõ ràng là chàng ấy giúp ta đổi vận mà!”
Hôm ấy, Tần Phong mang theo hai tấm da sói, ba mươi tấm da thỏ, và hai tấm da hoẵng.
Sói: ba trăm văn một tấm.
Hoẵng: hai trăm văn.
Da thỏ trắng: năm mươi văn.
Da thỏ pha tạp: ba mươi văn.
Tổng cộng bán được: hai lượng ba tiền bạc.
Nhìn bạc trắng óng ánh cùng đôi quang gánh trống trơn, lòng Đào Hoa phơi phới tựa hoa xuân.
Tần Phong đưa túi bạc ra:
“Nàng cất giữ đi.”
Đào Hoa mở to mắt:
“chàng muốn thiếp giữ à? Nhưng đây là bạc chàng khổ cực săn b.ắ.n mà có…”
Tần Phong mỉm cười ôn hòa:
“Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Ta kiếm bạc, nương tử giữ bạc, lẽ thường thôi.”
Đào Hoa mím môi, nét mặt lộ vẻ do dự:
“Lúc trước chàng đến nương gia thiếp cầu thân, đã đưa cho kế phụ những mười lăm lượng. Thiếp vẫn chưa giúp được gì, sao dám cầm hết bạc của chàng?”
Tần Phong nói:
“Nếu không có nàng bốc trúng hạt đậu đỏ, hôm nay ta cũng chẳng bán được gì. Đây là do nàng mà có, sao lại không dám giữ? Huống hồ, ta với nàng đã là phu thê một nhà.”
Đào Hoa trong lòng cảm động, nhưng vẫn giữ vững lập trường:
“Thôi thì coi như thiếp góp một nửa công sức hôm nay. Đợi khi nào kiếm đủ mười lăm lượng, thiếp sẽ thay chàng giữ tiền. Còn hiện tại, bạc cứ để phu quân cất giữ cho an tâm, nơi chợ đông người, thiếp sợ làm mất.”
Tần Phong gật đầu:
“Vậy cũng được. Giờ đi thôi, ta đưa nàng đi mua chút đồ.”
Hạt Dẻ Nhỏ