Không chỉ y phục, mà đến cả đôi giày mới nơi chân người ấy, nàng cũng thấy quen mắt vô cùng!
Đào Hoa chợt tỉnh ngộ, không chút do dự, đưa tay gỡ xuống chiếc mặt nạ của nam tử kia.
Quả nhiên — dưới lớp mặt nạ ấy, chính là gương mặt quen thuộc nàng nhung nhớ khôn nguôi: Tần Phong.
Đào Hoa mừng rỡ đến nỗi chẳng màng ánh mắt xung quanh, lập tức ôm chầm lấy cổ nam nhân ấy:
“Phu quân! Sao chàng cũng ở đây?!”
Tần Phong siết chặt lấy eo nàng, ánh mắt tràn ngập nhu tình:
“Ta đến tìm nàng. Biết nàng đến cổng thành, ta liền đuổi theo.”
Đào Hoa khẽ vuốt mái tóc còn vương hơi ẩm của hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Chàng hồi doanh rồi đúng không? Hình như còn tắm gội, rồi mặc lại bộ xiêm y mới ta may cho?”
Tần Phong cười, dắt tay nàng rời khỏi quầy hàng, vừa đi vừa giải thích:
“Ừm. Bộ y phục kia bụi bặm bùn đất, chẳng tiện khoác vào người để đi gặp nàng.”
Đào Hoa nhìn thấy phu quân mình bình an trở về, tay chân đầy đủ, trong lòng mừng đến không ngậm được miệng:
“Chàng có thể ở nhà đợi thiếp mà. Thiếp chỉ theo mọi người ra ngoài xem tướng quân khải hoàn, nghĩ lỡ đâu chàng cũng có mặt. Đợi mãi không thấy, thiếp mới định đi dạo rồi về. Nào ngờ… lại thật sự gặp được chàng!”
Tần Phong lặng lẽ nghe nàng kể, chờ nàng nói hết, hắn mới cúi đầu nhìn nàng, giọng trầm thấp ôn nhu:
“Nhưng ta chờ không được nữa. Tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y nàng may… nhưng trong nhà không có nàng, đến cả con ch.ó cũng chẳng có. Ta… nhớ nàng. Rất nhớ.”
Lời hắn nhẹ nhàng mà thâm tình, khiến mắt Đào Hoa cay xè, cổ họng nghẹn ngào, giống như vừa có cơn gió thổi bụi vào tim.
“Những ngày qua thiếp cũng lo cho chàng lắm. Giờ chàng đã trở về rồi… thiếp muốn chàng ôm thiếp thật chặt. Nhưng nơi đây người đông quá… thôi, chi bằng mình mau về nhà đi.”
Tần Phong cúi đầu nhìn tiểu nương tử đang ôm lấy cánh tay mình không buông, trong mắt ngập tràn thương yêu:
“Ta cũng muốn ôm nàng. Nhưng không cần vội về, nhân đây đã đến cổng thành, chi bằng ta đưa nàng đi một vòng bên ngoài xem cảnh sắc.”
Đào Hoa ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao:
“Là nơi chàng từng ở ư?”
“Phải. Ta muốn đưa nàng dạo một vòng… rồi ta cùng nhau trở về nhà.”
“Được!”
Chờ tới khi Tần Phong bế nàng lên ngựa, Đào Hoa mới chợt hiểu ra, nhỏ giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chàng vừa rồi nói ‘về nhà’… là về Bạch Vân thôn sao?”
Tần Phong khẽ gật đầu. Nhân lúc nàng quay đầu, hắn liền cúi xuống, khẽ hôn lên trán nàng một cái.
Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành, chạy về phía Tây hơn mười dặm.
Cảnh vật càng lúc càng rộng mở, xa xa núi đồi trập trùng, đồng cỏ bát ngát không thấy điểm tận. Trên đường chẳng còn người qua lại, Tần Phong bèn buông cương, để ngựa tự ý nhàn tản bước đi.
Đào Hoa tựa người vào lòng hắn, cả thân mình giao phó cho vòng tay ôm ấp vững chãi của phu quân.
Gió nhẹ lướt qua, nắng chiều nhuộm vàng đất trời. Những dãy núi xa xa cùng cánh đồng mênh m.ô.n.g trước mắt, đều là những cảnh sắc nàng chưa từng thấy trong đời.
Có thể cùng người mình yêu, giữa thiên địa bao la này mà nhàn du, thật là điều kỳ diệu trời ban.
“Thiếp thật may mắn… lại có thể gả cho chàng.” — nàng thì thầm bên tai Tần Phong.
Hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng, dịu dàng như sương mai.
Ánh dương ngả bóng về Tây, hai người theo hướng mặt trời mà đi mãi.
Hạt Dẻ Nhỏ
Chẳng biết tự khi nào, cảnh vật đột ngột thay đổi — đồng cỏ xanh ngát dần chuyển thành một biển hoa trải dài mênh mông.
Sắc đỏ, sắc tím, cam, vàng rực rỡ chập chờn trong gió, như chốn thần tiên giữa trần gian.
Tần Phong đỡ Đào Hoa xuống ngựa. Nàng hân hoan chạy nhảy trong đám hoa, tựa hồ một con bướm nhỏ đang mải miết tìm hương.
Tần Phong lặng lẽ nhìn nàng, thấy nàng vui vẻ đến vậy, trong lòng càng tin chắc — chuyến đi xa này, hắn đã không uổng phí.
Một lúc sau, Đào Hoa ôm trong tay một bó hoa dại đủ màu sắc, chạy tới bên hắn.
Tần Phong đưa tay khẽ đè xuống, một chiếc vòng hoa ngũ sắc liền hiện lên trên mái tóc nàng.
Nàng cười tươi rói, rồi tháo vòng hoa xuống, muốn đội lên đầu hắn.
Tần Phong vội cản, không chịu để nàng làm bừa. Hắn bèn siết nhẹ vòng eo nàng, ôm nàng xoay tròn giữa biển hoa.
Dưới ánh chiều rực rỡ, tiếng cười của hắn vang vọng, tiếng nàng như chuông bạc vang ngân.
Một nam một nữ giữa thiên địa bao la, kẻ cười, người say, chẳng khác chi thần tiên quyến lữ nơi chốn nhân gian.