Đợi đến khi hai người vui đùa thỏa thích, môi kề môi đủ đầy, Đào Hoa mới tựa đầu lên n.g.ự.c Tần Phong, giọng dịu dàng mà hơi lo lắng:
“Phu quân, trời cũng không còn sớm nữa… chàng không đưa thiếp về thì trời sắp tối mất rồi.”
Tần Phong vòng tay ôm nàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve nơi lưng nhỏ:
“Trước kia nàng từng hỏi ta, cảnh sắc nào khiến ta nhớ nhất nơi Tây Bắc, ta đáp là ‘bầu trời sao ban đêm’. Nàng có muốn cùng ta ngắm lại một lần nữa chăng? Bầu trời ở nơi này khác xa cái sân nhỏ trong thành Lương kia đấy.”
Đào Hoa lập tức gật đầu, ánh mắt sáng ngời:
“Muốn chứ! Chỉ cần được bên chàng, làm gì cũng được, thế nào cũng thấy vui. Hơn nữa, chúng ta cũng mua ít đồ ăn khi ở chợ, chẳng lo đói bụng. Mà đêm có chàng ôm thiếp, thiếp chẳng sợ lạnh đâu.”
Tần Phong cười khẽ:
“Không sợ lạnh thì tốt, trong túi hành lý trên ngựa ta có mang theo một chiếc chăn mỏng.”
Nói đoạn, hắn hơi dừng lại, rồi nói tiếp:
“Thật ra, ta không muốn về còn có một nguyên do khác nữa.”
Đào Hoa nhướng mày:
“Là vì chuyện gì?”
Tần Phong giọng nhàn nhạt:
“họ Hạ kia lại muốn đến tìm ta. Có khi giờ này hắn đang đứng trước cửa sân nhà đợi rồi. Ta cố tình cho hắn một chuyến công cốc.”
Vừa nghe tới cái tên Hạ Tuấn, vẻ mặt Đào Hoa lập tức căng thẳng. Nàng bật dậy, ngồi thẳng lưng, đôi mày thanh tú nhíu lại:
“Chẳng phải trận chiến đã kết thúc rồi sao? Hắn còn định khuyên chàng ở lại nữa ư? Nhưng chàng đã vì nghĩa phụ mà báo thù cho hai vị huynh trưởng kia rồi, đến cả tướng địch cũng đã c.h.ế.t, thiếp thấy chàng như thế là tròn đạo hiếu – tận đạo nghĩa rồi!”
Nói tới đây, nàng đột ngột đưa tay ra vạch y phục Tần Phong, trông thấy vết thương mới trên vai hắn, nàng vừa đau lòng lại vừa tức giận:
“Chàng nhìn xem! Cái vết thương này… Thật không đáng chút nào! Hôm nay vị đại tướng quân kia vào thành, tiếp nhận lễ bái dân chúng mà thiếp chẳng thấy chàng đâu cả. Thiếp không hiểu sự tình, nhưng ở cổng thành thiếp nghe người ta xì xào…
Người ta bảo, quân cũ của Khúc lão tướng chỉ là quân cờ trong tay kẻ khác, dùng xong liền bỏ! Nếu quả thật như vậy, thì chàng giúp nghĩa phụ lần này, đã là nghĩa tận ân tròn rồi. Nghĩa phụ cũng tuổi cao, chắc hẳn từ nay về sau chẳng còn nhúng tay vào binh sự nữa…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phu quân! Chàng đừng ở lại nữa! Mặc kệ Hạ Tuấn nói gì, cũng đừng ở lại! Việc nên làm chàng đã làm xong rồi!”
Tần Phong nghe nàng nói một tràng, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, mỉm cười:
“Nhìn nàng kìa, gấp đến mức sắp khóc đến nơi. Ta chẳng phải đang cùng nàng bàn chuyện này đó sao? Ta cũng đã không còn trẻ, chẳng còn hứng thú trèo cao. Theo Khúc gia là Khúc gia, Khúc gia tan thì ta cũng tan.
Có điều… lần này khác, Hạ Tuấn không phải thay tướng quân tới, mà là thay mặt triều đình. Nếu là triều đình thì khác, dù ta chẳng muốn làm quan, nhưng thưởng bạc thì vẫn có thể nhận.”
Đào Hoa nghe đến đây mới nhẹ người, đôi mắt sáng lên:
“Thưởng bạc? Vậy thì tốt quá rồi! Chúng ta không làm quan, chỉ cần tiền là đủ. Nhưng… có thể được bao nhiêu chứ?”
Tần Phong suy nghĩ một chút:
“Cũng không rõ lắm. Nhưng với công lao của ta, dù trừ lớp nọ lớp kia, chắc cũng được khoảng một trăm lượng hoàng kim.”
Hắn vừa nói vừa giơ tay nàng ra so đo:
“Một thỏi vàng, độ dài bằng nửa bàn tay nàng đó.”
Đào Hoa tròn mắt:
Hạt Dẻ Nhỏ
“Vàng ư… Một lượng vàng đổi được mười lượng bạc! Lại thêm túi đá quý mà chàng mang về lần trước… Phu quân, vậy thì phen này chúng ta sắp phát tài rồi, đúng không?”
Tần Phong bật cười:
“Tiểu tài miêu nhà ta lại tính toán rồi. Nếu ở mãi Bạch Vân thôn hoặc lên trấn ở, thì mấy món ấy đủ dùng vài đời.”
Đào Hoa chống cằm, cười tươi rói:
“Nhưng chúng ta… chỉ sống được một đời. Không sao cả! Dù dùng không hết, sau này có thể để cho hài tử của chúng ta. Chúng muốn học thì học, không muốn thì mở cửa hàng buôn bán, muốn làm gì thì làm — dù gì cũng chẳng sợ không có vốn liếng.”