Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 132: Hài tử của chúng ta sao còn chưa đến?



“Phải đó,” Tần Phong khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm, “về sau chờ các hài tử lớn khôn, muốn làm gì thì làm, có thể cùng ta vào núi săn b.ắ.n cũng được. Nói tới đây…”

Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi bụng phẳng lỳ của Đào Hoa, bàn tay to lớn cũng nhẹ nhàng đặt lên:

“Kỳ lạ thật, hài tử của chúng ta đến nay vẫn chưa chịu tới… Lẽ nào là vì ta chưa đủ thành tâm?”

Đào Hoa chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên hỏi:

“Chuyện này mà cũng có thành tâm hay không sao?”

Tần Phong nghiêm túc gật đầu, nhưng lời nói ra lại đầy trêu chọc:

“Tất nhiên là có. Mỗi lần đều phải hôn bụng nương tử thật kỹ, ví như… lúc này đây.”

Vừa nói dứt câu, hắn đã đè nàng xuống giữa rừng hoa, động tác vừa dịu dàng vừa trêu ghẹo.

Đào Hoa bật cười khúc khích:

“A… không được, Phu quân, nhột lắm!”

“Nhột sao? Rõ ràng còn cách mấy lớp y phục cơ mà.”

“Đúng đó, thiếp sợ bị nhột lắm. Không được, không được cởi đồ… Chúng ta đang ở ngoài trời mà!”

“Không sao, chỗ này trừ chúng ta ra thì chẳng còn ai khác đâu.”

Trong đám hoa dại rậm rạp, áo khoác của Tần Phong được trải ra lót dưới đất. Vì nương tử ngại, hắn chỉ cởi đến thắt lưng nàng mà thôi.

Dưới ánh sao dày đặc, đường nét màu mật ong nơi bả vai và tấm lưng rộng lớn của hắn nổi bật lên giữa bóng đêm, chuyển động mạnh mẽ mà êm ái. Mỗi khi hắn lay động, thớ thịt săn chắc như rắn chắc cuộn lên, vững vàng hữu lực.

Giữa tiếng côn trùng rì rào trong cỏ, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng rên rỉ khe khẽ từ Đào Hoa, vừa ngại ngùng vừa ngọt ngào.

Tới khi Tần Phong khẽ rên một tiếng đầy kìm nén, bầu trời đã tràn ngập sao trời lấp lánh.

Sau đó, hắn nhóm lên một đống lửa nhỏ, xé từng miếng bánh nướng đút tận miệng cho nương tử.

Đào Hoa chu môi oán trách:

“Thiếp tự ăn được mà, phu quân, chàng cũng ăn đi, đừng mãi lo cho thiếp.”

Tần Phong liếc nàng một cái:

“Không lo sao được? Nàng ăn ít quá, y như con chim sẻ nhặt hạt. Nếu nàng không ăn nhiều một chút, mập ra một chút, ta lại sợ…”

“Sợ gì?”

“Sợ làm hỏng mất nàng. Tay chân gầy thế này, cứ như chỉ khẽ chạm là gãy mất rồi.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Đào Hoa bĩu môi:

“Vớ vẩn, chàng chạm bao lần rồi, thiếp vẫn khỏe re đây này. Mà bánh này thiếp ăn không quen, đợi về nhà, thiếp sẽ ăn một lúc hai bát cơm to cho chàng xem, lúc đó chàng đừng có cản.”

“Không cản, ta ngồi nhìn nàng ăn, nuôi nàng thành một con heo nhỏ.”

“Không chịu! Thiếp không làm heo đâu. Thiếp phải nuôi chàng thành con gấu lớn mới được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được thôi, nhưng sau này nàng phải nấu cơm cho ta ăn.”

“Cả đời đều là thiếp nấu á? Không được đâu. Những hôm thiếp không muốn dậy sớm, chàng phải nấu đó. Mùa đông thiếp muốn ngủ tới khi nắng chạm gót chân mới dậy.”

“Ừ, được, ta nghe theo nàng.”

“Vậy còn được.”

Đột nhiên, Đào Hoa reo lên:

“A! Nhìn kìa, có sao băng! Mau mau ước nguyện đi!”

Thấy một tia sáng băng qua trời đêm, nàng vội nhắm mắt, thầm khấn điều gì đó trong lòng.

Dù biết cầu nguyện với sao băng chẳng phải linh nghiệm thật, nhưng chỉ cần thấy sao băng, lòng nàng vẫn luôn trỗi dậy một hy vọng.

Ước xong, nàng quay sang hỏi:

“Chàng có ước gì không, phu quân?”

Tần Phong nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không.”

“A? Tiếc quá, sao băng đâu phải lúc nào cũng thấy được.”

Tần Phong nhìn nàng dịu dàng:

“Không tiếc. Bởi vì điều ước của ta hiện tại đang ở ngay cạnh ta, đã thành hiện thực rồi.”

Đào Hoa biết hắn nói đến mình, trong lòng ngọt ngào như được rót mật.

Hai người nhìn nhau cười, nàng tựa đầu vào vai hắn, vừa thảnh thơi vừa buồn tẻ mà ngước lên trời đếm sao.

“Phu quân, chàng nhìn xem, ngôi sao bên kia sáng thật đấy!”

“Ừ, nàng đếm đến mấy rồi?”

“A… quên mất tiêu rồi!”

“Là một trăm ba mươi hai.”

“A, chàng còn nhớ sao?”

“Ừ, ta nhớ thay nàng cả rồi.”

A… phu quân của nàng thật tốt biết bao.

Ngay cả mấy vì sao nàng đếm dở cũng đều nhớ thay nàng.