Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 134: Đêm tân hôn bù đắp.



“Về thôi!” – Đào Hoa đứng dậy, ứng tiếng, rồi quay sang dặn Tiểu Lan:

“Ta về trước đây, hôm khác lại qua thăm ngươi và tiểu oa nhi.”

Tôn Tiểu Lan cười trêu ghẹo:

“Đi đi, hai người cứ quấn quýt lấy nhau như mật với đường vậy đó! Cố mà sinh cho sớm một tiểu oa ra chơi cùng đi!”

Đào Hoa vừa cười vừa chạy về phía Tần Phong:

“Chúng ta cũng đang mong đây!”

Tần Phong thấy nàng chạy, liền thúc giục:

“Chạy nhanh chút nữa!”

Đào Hoa chẳng rõ vì cớ gì, nhưng vẫn làm theo lời phu quân. Đợi nàng vừa chạy đến nơi, Tần Phong liền đưa tay bế bổng nàng đặt lên ngựa, đoạn mỉm cười:

“Giờ thì có thể lên đường rồi.”

Nàng ngồi trên lưng ngựa, chàng dắt dây cương, hai người song hành, vừa đi vừa trò chuyện.

“Phu quân, chàng tiễn huynh ấy rồi à?” – Đào Hoa hỏi.

Tần Phong gật đầu:

“Ừm, bọn ta chia tay giữa đường rồi, huynh ấy không đi thẳng từ trấn đâu.”

“Vậy sao huynh về muộn thế? Trên đường gặp chuyện gì à?”

“Không hẳn, chỉ là ghé lấy thứ ta đã đặt từ trước.”

“Thứ gì vậy?” – Đào Hoa nghiêng đầu, ánh mắt hiếu kỳ.

“Trước nay chàng có nói gì đâu?”

Tần Phong nhướn mày bí hiểm:

“Giờ chưa thể nói, lát nữa nàng sẽ biết.”

Càng giấu, nàng càng tò mò:

“Rốt cuộc là vật gì vậy?”

“Không nói!”

“Chẳng phải cuối cùng nàng cũng sẽ biết sao? Giờ nói cũng thế mà.” – nàng nài nỉ làm gì.

“Vì nàng sẽ biết sau nên ta mới không nói bây giờ.” – chàng cười nhạt.

“Thứ chàng mua, có phần thiếp không?”

“Đương nhiên, không có nàng thì không thành.”

“Không thể thiếu nàng? Vậy tức là chúng ta cũng dùng chung?”

“Phải.”

“Vậy là món ăn?”

Tần Phong lắc đầu.

“Hay là đồ dùng? Như bánh xà phòng, dầu tóc, d.a.o bếp?”

Nàng đoán mãi mà chàng chỉ cười lắc đầu. Cuối cùng nàng giả vờ đưa tay định lấy bọc đồ trên lưng ngựa thì bị Tần Phong giữ tay lại:

“Đừng nghịch. Nếu mở ra bây giờ thì không còn bất ngờ nữa. Không khiến nàng vui được, ta sẽ rất thất vọng đấy.”

Nghe vậy, Đào Hoa ngoan ngoãn thu tay, không hỏi nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bữa tối hôm ấy, phu thê hai người cùng nhau làm bánh chẻo. Ở quê họ, món này hiếm khi có dịp được ăn, mà nhân thịt lại càng quý.

Tần Phong gợi ý:

“Nàng gói thêm một phần mang về nhà ngoại cho nương và đệ đệ muội muội ăn cùng.”

Hắn còn bảo nàng không cần vội về, cứ ở lại chuyện trò với mẫu thân cho thoải mái, hắn đợi nàng rồi cùng ăn cũng không muộn.

Đào Hoa vui vẻ đồng ý, mang bánh chẻo sang nhà mẫu thân. Nàng vừa đi khỏi, Tần Phong liền lập tức khóa cổng, rồi vào trong bắt tay vào chuẩn bị điều bất ngờ.

Chàng làm việc rất nhanh, chưa đến khi trời tối hẳn, mọi sự đã đâu vào đấy.

 

Lúc Đào Hoa trở về, tay xách mấy quả trứng gà:

“Phu quân, nương nhất định bắt thiếp mang về cho chàng tẩm bổ, mong năm sau sớm có một tiểu tử bụ bẫm.”

Tần Phong đón lấy, mỉm cười dịu dàng:

“Thế thì phải bồi bổ thật rồi. Tối nay ăn bánh chẻo trước, mai ta nấu canh trứng.”

Hai người chia nhau việc bếp núc, khói bốc lên từ ống khói bếp, thơm tho ấm áp.

Sau bữa ăn, họ dắt ch.ó dạo ra bờ sông một vòng, rồi trở về nhà chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Đào Hoa tắm lâu hơn thường lệ, mãi đến lúc trời tối mịt mới trở ra. Trong phòng đèn đã sáng.

Nàng đang định vào thì Tần Phong từ trong bước ra, mỉm cười che mắt nàng từ phía sau:

“Đừng mở mắt. Theo ta vào, ta có điều muốn nàng xem.”

“Được thôi,” – nàng khúc khích, – “giấu thiếp cả buổi chiều, giờ mới chịu cho biết à?”

Chàng không đáp, chỉ nhẹ nhàng dẫn nàng bước từng bước vào nhà.

Hạt Dẻ Nhỏ

“Bước cao một chút, cẩn thận bậc cửa.”

Nàng biết đã đến ngạch cửa phòng ngủ, liền dừng lại.

“Giờ được mở mắt chưa?”

“Được rồi.”

Đào Hoa hít sâu một hơi, nhẹ nhàng mở mắt. Ánh đèn sáng dịu phủ khắp phòng. Nàng ngơ ngẩn đứng đó.

Từ đôi nến long phụng đỏ thắm trên bàn, đến tấm chăn ga đỏ rực, và chữ hỷ đỏ chót dán trên tủ áo tất cả đều khiến nàng sững người, nước mắt bất giác rưng đầy mắt.

“Phu quân

 

nàng nghẹn ngào, lao vào lòng chàng.

Tần Phong ôm lấy nàng, nhẹ xoa mái tóc mượt, dịu giọng dỗ dành:

“Đừng khóc. Ta đã nói sẽ bù đắp một đêm tân hôn cho nàng mà. Hỷ phục cũng đã mang về rồi, đi thay thử cho ta xem có vừa không?”

“Phu quân đặt từ bao giờ vậy? Sao thiếp không biết?”

“Lúc mới về, ta tranh thủ ghé đặt. Muốn tạo bất ngờ nên không nói với nàng. Không biết có hợp ý nàng không?”

“Chỉ cần chàng chọn, thiếp đều thích!” – nàng xúc động ôm lấy chàng, – “Đi, chúng ta cùng thay đồ.”

Hai bộ hỷ phục được xếp ngay ngắn trên giường. Đêm tân hôn muộn, chàng tự tay khoác lên người ái thê chiếc hồng y rực rỡ, trịnh trọng như thể đêm ấy họ mới thật sự trở thành phu thê.