Khoác hỷ phục, bái thiên địa, phu thê giao bái, vén khăn hồng, uống rượu hợp cẩn.
Những nghi lễ không thể làm trọn trong đêm thành thân thuở ấy, hôm nay Tần Phong đều bù đắp đủ cho Đào Hoa.
Đào Hoa chưa từng nghĩ đời này mình lại có dịp mặc hỷ phục tinh xảo đến vậy. Trước kia, khi chưa rời khỏi làng, nàng từng định mua vải đỏ về tự may, nào dám mơ thêu hoa văn phức tạp như thế. Vừa không có mẫu thêu, vừa chẳng đủ thời gian công sức, có khéo tay mấy cũng phải mất ba tháng trời mới làm xong.
Nhưng bộ nàng mặc hôm nay, xem ra phải do hai ba thêu nương đồng tay mới kịp hoàn thành.
Nàng nước mắt lưng tròng, nhào vào lòng trượng phu cũng đang mặc hỷ bào đỏ thắm:
“Hu hu… Phu quân, thiếp hạnh phúc quá đi mất. Hôm nay trông chàng thật khôi ngô tuấn tú, thiếp lại càng thương chàng nhiều hơn nữa!”
Tần Phong dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt nàng:
“Nàng đêm nay cũng đẹp lắm. Ta vốn biết nàng mặc hỷ phục nhất định xinh đẹp, nhưng khi vén khăn hồng lên vẫn bị nàng làm cho kinh diễm.”
“Thật sao?” – nàng ngẩn ra, bật cười khúc khích – “Khi nào chàng học được mấy lời ngọt thế? Thiếp chỉ mới tắm xong, tóc còn vấn qua loa thôi mà.”
Tần Phong đưa tay vuốt ve gương mặt trắng hồng mịn màng của nàng:
“Nàng không biết mỗi lần mới tắm xong, dáng vẻ kia lại đặc biệt mê người sao? Chỉ là…”
Nói đến đây, ngón tay cái của Tần Phong khẽ chạm vào môi nàng.
Đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng ma sát nơi đôi môi mềm, khiến Đào Hoa không kìm được mà run nhẹ.
Nàng ngượng ngùng nuốt nước miếng, thì thào hỏi:
“Chỉ là gì? Sao chàng nói nửa chừng lại im bặt vậy?”
Tần Phong nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước dưới đầu ngón tay, bất ngờ cúi đầu hôn xuống.
Một lúc sau, môi nàng đỏ hồng hẳn lên, lại hơi sưng sưng, trông càng mê người hơn. Hắn giơ tay vuốt nhẹ rồi khẽ nói:
“Ta muốn nói… Nàng chỉ mặc một lớp áo lót kia là xinh nhất. Ta rất thích.”
Hỷ phục đỏ thẫm bị cởi bỏ từng lớp. Ánh mắt Tần Phong dần sâu thẳm:
“Chỉ cần nhìn, là không thể kìm lòng.”
Đào Hoa níu lấy đai lưng hắn, thì thầm trả lời:
“Vậy chàng biết thiếp thích nhìn dáng vẻ nào của chàng nhất không?”
“Không biết, nàng nói ta nghe xem.”
Nàng vờ như vô tình tháo dải lụa đỏ:
“Là dáng vẻ trần trụi của chàng. Mỗi khối cơ bắp trên người chàng đều săn chắc, sờ rất đã tay.”
Tần Phong nghe xong như phát hỏa:
“Vậy thì để nàng nhìn cho thỏa thích. Hôm nay, ngày mai, cả những ngày về sau… chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Đêm động phòng này, hai người ngồi, đổi tư thế khác biệt, cũng vô cùng hoan lạc.
Khi xong việc, Đào Hoa mệt đến thiếp đi, miệng vẫn mỉm cười đầy hạnh phúc.
Hôm sau, nàng tỉnh dậy càng vui vẻ hơn.
Bởi sau bao ngày không mộng mị, đêm qua nàng mơ thấy hai tiểu tử béo tròn đang nằm trong lòng mình.
Một tháng sau, kỳ nguyệt sự luôn đều đặn bỗng không tới, nàng ngờ rằng mình đã có thai.
Chưa đầy mười ngày, phản ứng thai nghén liền xuất hiện. Nhưng đứa nhỏ rất ngoan, chỉ khiến nàng khó chịu đôi chút rồi thôi.
Tần Phong yêu nàng, giờ nàng lại mang cốt nhục của hắn, hắn càng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Ba tháng đầu, thái y bảo thai vị còn yếu, Tần Phong liền lo tất cả việc trong ngoài. Đêm hôm, hắn cũng chẳng để nàng tự mình đi lại, nước uống hay đi vệ sinh đều do hắn bế đi.
Về sau, khi gần đến kỳ sinh nở, Tần Phong còn mời hẳn hai bà đỡ lão luyện từ trấn xuống, sắp xếp ở sát vách.
Bởi Đào Hoa vóc dáng nhỏ nhắn, lại là song thai, đại phu khuyên chớ ăn quá no, để tránh khi sinh khó khăn.
Hạt Dẻ Nhỏ
Dù vậy, bụng nàng vẫn ngày một lớn, khiến Tần Phong lo đến mất ăn mất ngủ.
Vài ngày trước ngày sinh, hắn miệng chẳng nói gì, nhưng Đào Hoa biết hắn còn khẩn trương hơn cả nàng.
Nàng cũng lo, vì nhớ tới cảnh Tôn Tiểu Lan sinh khó, m.á.u me đầm đìa như qua một kiếp nạn.
Nhưng may thay, hai tiểu oa trong bụng nàng rất biết nghe lời, không để nương phải chịu khổ.
Một ngày đầu tháng Bảy, bụng nàng bỗng đau từng cơn, bà đỡ vội bảo Tần Phong đỡ nàng nằm lên giường.
Chưa kịp rửa tay, hai tiểu tử đã lần lượt chào đời.
Đào Hoa còn ngỡ mình chỉ hắt hơi một cái là đã sinh xong.
Hai bà đỡ giật mình, ngơ ngác nhìn nhau, cả đời đỡ đẻ chưa từng thấy sinh đôi mà lại dễ dàng như thế.
Bọn họ vui mừng báo tin:
“Chúc mừng phu nhân, là hai tiểu lang quân, đúng là đại hỷ!”
Hai đứa nhỏ vừa ra đời đã khóc vang, thanh âm dõng dạc chẳng kém gì hài nhi tròn tháng.
Tần Phong nghe thấy, còn tưởng mình hoa tai, lẩm bẩm:
“Sao nhanh vậy?”
Hắn vội vàng đẩy cửa bước vào.
Bà đỡ còn chưa kịp nói chúc mừng, hắn đã lao đến bên giường, không thèm liếc hài nhi một cái.
“Nàng đau lắm không?”
Đào Hoa lắc đầu:
“Một chút thôi, nhưng sinh rất thuận lợi. Hai con hình như biết thương nương nên ngoan lắm.”
Tần Phong nghe thế mới nhẹ nhõm:
“Không khiến nàng chịu khổ, thật là hai hài tử ngoan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Hoa nở nụ cười rạng rỡ:
“Giờ thiếp thấy cả người nhẹ bẫng. Mau bế con lại cho thiếp xem.”
Tần Phong gật đầu:
“Được, nhưng để tắm rửa sạch sẽ đã, giờ còn lấm lem kia.”
Cả quá trình sinh nở rất suôn sẻ. Khi hai hài tử sạch sẽ, mềm mại nằm gọn trong tay nàng, khuôn mặt Đào Hoa ngập tràn hạnh phúc.
Nàng cúi xuống hôn nhẹ hai má con, rồi ngước lên nhìn người phu quân cao lớn vẫn đang đứng bên.
“Phu quân, chúng ta đã có hai hài tử rồi. Đây chính là gia đình bốn người của chúng ta.”
Tần Phong cúi người, đặt một nụ hôn lên trán nàng, mắt tràn đầy yêu thương:
“Vất vả cho nàng rồi, Đào Hoa. Từ nay về sau, ta sẽ hết lòng thương yêu mái ấm nhỏ này—gia đình bốn người của chúng ta.”
Chương 136 : Lần đầu làm nương, thân thể đổi thay.
Từ sau khi hạ sinh song thai, thân thể Đào Hoa lại một phen thay đổi.
Thứ nhất là bụng nhỏ dần, trở về bằng phẳng.
Thứ hai… chính là n.g.ự.c bắt đầu cương sữa.
Chuyện sau này thật chẳng ai ngờ, so với khi sinh con còn đau đớn hơn bội phần.
Hai tiểu oa còn nhỏ, chưa quen bú, nàng bị tức sữa, đau đến nỗi đứng ngồi chẳng yên.
May thay, bà đỡ kinh nghiệm đầy mình, thấy vậy liền nói:
“Muốn thông thì phải xoa bóp. Không bóp thì sữa chẳng ra được đâu.”
Bà vừa nói, vừa khoe mẽ:
“Ta đây mấy chục năm đỡ đẻ, tay nghề thông sữa một phương khó ai bì kịp. Bao nhiêu nhà phú hộ trong trấn đều mời ta tới giúp. Nào, phu nhân xoay người lại, cởi áo ra, để ta giúp một tay, đảm bảo thông ngay tức khắc.”
Thế nhưng, Đào Hoa vẫn không quen.
Khi nãy cho con bú, nàng còn cố tình quay mặt vào trong để tránh ánh nhìn của người ngoài.
Cho dù là Tần Phong, người từng cùng nàng trải qua bao nhiêu ân ái thân mật, nàng cũng ngại ngùng không muốn để chàng ấy thấy cảnh mình cho con bú, huống chi nay là một bà đỡ chỉ mới quen được mười ngày nửa tháng.
Nếu có thể, nàng thà tự làm còn hơn.
Đào Hoa vẫn quay lưng lại, chau mày khẽ hỏi:
“Nếu ta tự làm, có được không? Phiền bà chỉ dạy cho ta cách.”
Bà đỡ nghe vậy, liền hiểu ngay nàng e thẹn. Là nữ nhân, bà cũng chẳng lấy làm lạ.
Bà dịu giọng khuyên:
“Phu nhân nếu nhất định muốn tự làm thì cũng được thôi. Nhưng nay chẳng động tay vào, để đó chỉ thêm đau. Phu nhân tự mình liệu có dám mạnh tay? E rằng mới chạm một chút đã chịu không nổi.”
Đào Hoa ngập ngừng. Nàng thật sự không muốn để một người lạ động vào thân thể mình, nhưng mà… đau quá thật.
Nghĩ một hồi, nàng hạ giọng:
“Vậy… để cha bọn nhỏ làm đi. Nhờ bà dạy chàng cách giúp ta.”
Nàng thà để Tần Phong chịu cảnh lúng túng còn hơn mình bị khó xử.
Tần Phong tôn trọng nàng, cũng chẳng có ý kiến gì.
Chàng còn rất chu đáo mời bà đỡ ra ngoài, lấy cớ là có chuyện cần nói riêng.
Đợi người vừa ra khỏi phòng, Đào Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nỗi đau trong n.g.ự.c vẫn không giảm chút nào. Hai bầu n.g.ự.c sưng cứng, chỉ cần lỡ tay đụng trúng đã đau đến rớm nước mắt. Nàng cũng không biết một lát sau sẽ thế nào, hai hài tử liệu có b.ú được không.
Chẳng bao lâu sau, Tần Phong bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Thấy hắn, nàng vội đặt hai tiểu oa lên giường bên cạnh.
May sao, hồi trước xây nhà, họ đã đặt mua chiếc giường thật lớn, giờ nằm bốn người vẫn thoải mái.
Tần Phong lập tức bước đến.
Vì nàng đang đau, chàng chẳng dám ôm, sợ chạm vào chỗ khiến nàng khó chịu.
Chàng chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đôi mắt lo lắng:
“Ta biết phải làm sao rồi. Nhưng dù thế nào cũng sẽ hơi đau, nàng cố gắng chịu đựng một chút, được không?”
Đào Hoa gật đầu:
“Thiếp hiểu. Đau một lần còn hơn đau mãi. Với lại… cũng không thể để con đói. Phu quân, huynh giúp thiếp đi.”
“Ừm.”
Tần Phong buông tay nàng ra, chậm rãi vén áo lên.
Thân thể Đào Hoa vốn đã thon thả. Nay sinh con xong, vóc dáng càng thêm nảy nở đầy đặn.
Bàn tay to lớn của Tần Phong khi xưa ôm trọn vòng eo nàng, giờ cũng khó bao phủ hết thảy nơi ấy.
Vừa chạm vào mép ngực, Đào Hoa đã đau đến bật tiếng rên nhẹ.
Tần Phong nhíu mày xót xa, nhưng chàng biết, lúc này không thể mềm lòng. Nếu chàng do dự, nàng sẽ đau đớn lâu hơn.
Chàng cúi đầu, khẽ hôn lên môi nàng, giọng dịu dàng như gió xuân:
“Nếu đau quá thì cứ c.ắ.n ta một cái, nương tử à, ráng nhẫn nại một chút.”
Nói rồi, chàng cúi xuống, ngậm lấy nỗi đau của nàng…