Ngay lúc sữa sắp trào, nàng vội đẩy hắn ra, giọng run run: “Có rồi! Mau mau ôm hài tử lại đây!”
Nhưng lời chưa dứt, sữa đã phun ra, ướt cả y sam Tần Phong.
Lần đầu tiên trong đời gặp chuyện như vậy, Đào Hoa vừa xấu hổ vừa muốn khóc.
“Phu quân mau bế hài tử lại, nếu không sẽ vương vãi khắp nơi, phải giặt mất!”
Thấy nàng luống cuống, Tần Phong bèn ôm lấy nàng, tự mình giúp nàng xử lý, rồi dịu giọng trấn an:
“Không sao, hài tử đang ngủ, lát nữa sẽ lại có thôi.”
Đào Hoa vẫn lấy tay che mặt, xấu hổ không dám nhìn hắn: “Bây giờ làm sao giờ? Là khẩu phần của bọn nhỏ mà…”
Tần Phong cười khẽ, từ gối lấy ra khăn vải mềm nàng đã chuẩn bị sẵn, nhẹ nhàng lau sạch cho nàng, rồi nói:
“Không việc gì đâu, nàng yên tâm.”
Đào Hoa bĩu môi, giận dỗi nói: “Đều do chàng cả!”
Tần Phong không giận, chỉ cười: “Là bà tử chỉ ta như vậy. Hài tử còn nhỏ, sức b.ú không đủ mà.”
Hắn lại nói: “Đều đã làm cha nương rồi, còn ngại cái gì.”
Hạt Dẻ Nhỏ
Đào Hoa trừng mắt nhìn hắn: “Chàng thật đáng ghét, thiếp không nói chuyện với chàng nữa. Thiếp muốn ngủ. Nhưng chàng không được rời đi, phải đợi thiếp ngủ rồi mới được.”
“Được, ta sẽ ở đây với nàng. Nàng muốn ăn gì không? Gà tần hay canh cá?”
“Canh cá đi, chán gà rồi.”
Tần Phong khẽ gật đầu.
Hắn ngồi bên, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Một lúc sau, nàng liền thiếp đi.
Chương 138 : Một lần rồi lại một lần, quấn quýt dịu dàng
Tính đến năm thứ sáu thành thân của Đào Hoa và Tần Phong, đôi hài tử song sinh là Tần Phi và Tần Dương cũng vừa tròn bốn tuổi, chính độ tuổi nghịch ngợm hiếu động nhất.
Cứ đôi ba bữa, hai tiểu tử lại ríu rít đòi theo phụ thân lên núi săn thú.
Tuy giờ nhà không thiếu bạc tiêu, nhưng phu thê Đào Hoa vẫn giữ thói quen tự canh tác, tự cần lao.
Mỗi ngày Đào Hoa đều chăm sóc vườn rau, cây ăn quả. Nhìn chúng từ nảy mầm đến lúc trổ hoa kết trái, lòng nàng cũng được thư thái an yên.
Còn Tần Phong thì khai khẩn ba phần đất khô dưới chân núi, mỗi năm cấy một vụ lúa, đủ cho cả nhà ăn. Khi rảnh rỗi mới lên núi săn thú đổi vị.
Thế nhưng dạo gần đây hắn chẳng đi đâu được, bởi hai tiểu tử kia đã lớn, lại nghịch chẳng khác gì khỉ nhảy cành. Mỗi khi không để mắt là y như rằng chúng liền mon men lục lọi đồ săn, mấy thứ đó sơ sẩy là bị thương như chơi.
Tuy phu thê đã cất kỹ, nhưng hễ Tần Phong mang đồ ra là bị bám riết, hai đứa lẽo đẽo theo không rời, ngày nào cũng kêu la muốn đi chỗ này chỗ kia, đến độ sân nhà cũng chẳng nhốt nổi hai con nghé nhỏ.
Đúng lúc ấy, một huynh đệ cũ của Tần Phong gửi thư mời cả nhà đến thăm.
Năm kia huynh ấy còn ghé bái niên, cùng Tần Phong đàm đạo đủ điều.
Người kia đã lớn tuổi, lại chẳng được trọng dụng trong quân ngũ, đành rời đi. Nhưng nhờ từng lập được công lớn, lại có bạc thưởng, định đem theo vài huynh đệ hồi hương làm ăn, chuyên nghề vận chuyển đường thuỷ.
Tần Phong biết người huynh ấy thật thà, sợ vốn liếng không đủ, nên sau khi bàn bạc cùng Đào Hoa, liền đưa thêm một ít bạc trợ lực.
Lúc ấy mới chỉ là ý tưởng, nào ngờ chưa đầy hai năm, đối phương đã gây dựng nên cơ nghiệp vững vàng.
Nay huynh ấy gửi thư mời cả nhà đến chơi, còn bảo có thuyền lớn, cảnh sắc sông nước phong tình khác lạ.
Tần Phong đem chuyện này kể cho Đào Hoa, nàng nghe xong trong lòng liền phấn chấn.
Bởi từ sau khi sinh hạ Tần Phi và Tần Dương, nàng chẳng còn ra khỏi thôn mấy khi. Nàng thừa nhận, bản thân đã bị Tần Phong nuông chiều đến mềm lòng.
Trước kia nàng chỉ quanh quẩn thôn Bạch Vân và thị trấn, chưa từng biết bên ngoài ra sao.
Sau khi gả cho Tần Phong, nàng theo chàng đến tận huyện thành, rồi sang cả Lương Châu xa xôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên đường từ Lương Châu trở về, hai người còn ngao du gần nửa năm, đi biết bao nơi, để lại không ít ký ức ngọt ngào.
Nhưng thế gian còn lắm nơi chưa từng đặt chân đến. Nay rảnh rỗi, con lại muốn đi chơi, nàng cũng hớn hở mong được cùng đi.
Tần Phong thấy nương tử mắt long lanh mong chờ, nào nỡ từ chối?
Chàng lập tức hồi thư, rồi bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Biết sắp xuất hành xa, lại đến nơi chưa từng tới, hai tiểu tử hứng khởi đến nỗi cả đêm không ngủ, nào ngờ sáng hôm sau vừa lên xe ngựa, cả hai liền ngủ say như c.h.ế.t.
Đào Hoa được một phen thanh nhàn, đắp chăn cho hai con xong thì vén rèm bước ra ngoài, ngồi cạnh Tần Phong.
“Này, hôm nay trời đẹp thật đấy Phu quân, đã lâu rồi chúng ta chưa được đi xa như vậy. Thiếp chưa từng đi thuyền, chàng thì sao?”
“Có từng, khi qua sông. Nhưng đi thuyền ngắm cảnh thì chưa. Nghe nói sông lớn hồ rộng có phong vị riêng, lần này được trải nghiệm cũng tốt.”
Trên đường, cả nhà bốn người vừa đi vừa chơi, suốt nửa tháng mới tới nơi.
Huynh đệ kia đón tiếp nhiệt thành, còn sắp xếp người đưa họ đi dạo khắp thành và vùng phụ cận.
Hai tiểu tử vui đến quên cả tên họ. Trẻ con không biết mệt, nhưng Đào Hoa thì có.
Đêm về, đợi hai con ngủ rồi, nàng nằm vật trong lòng Tần Phong thở than:
“Lúc còn trong bụng sao không thấy gì, giờ thì rõ ràng là một cặp tiểu ma đầu. Chắc là đòi lại phần nghịch ngợm chưa xài lúc còn là thai nhi.”
Tần Phong vừa bóp vai vừa cười:
“Có phải cảm thấy suốt cả ngày lo cho tụi nhỏ, chẳng được chơi gì cho bản thân không?”
“Đúng thế,” nàng rúc đầu vào n.g.ự.c chàng, “đi chơi mà mệt quá, chẳng giống lúc chỉ có hai ta, tiêu diêu khoái lạc gì đâu.”
“Vậy để hai ngày tới ta đưa nàng đi riêng. Còn hai tiểu tử kia cứ để Lý huynh chăm.”
“Không được đâu,” Đào Hoa chau mày, “Lý đại ca tiếp đãi chúng ta hết mực, sao còn dám làm phiền chàng ấy trông con?”
“Lý huynh có ba nữ nhi, vẫn luôn mong có lang nhi. Thấy hai đứa nhà ta, quý lắm. Còn muốn nhận làm nghĩa tử. Chuyện làm ăn thuở trước, ta có giúp một ít, chàng ấy vẫn khắc ghi trong lòng. Lần này còn muốn giữ ta lại hợp tác, nhưng ta vẫn thích đời sống an nhàn thế này hơn. Nàng nói đúng không?”
“Đương nhiên rồi! Giờ nhà chẳng thiếu gì. Khi xưa số châu báu chàng đem về vẫn còn đầy rương, dùng cả đời cũng chẳng hết, chỉ đành để cho con cái sau này.”
“Vậy là tốt. Ngày mai ta dẫn nàng đi chơi riêng, sẵn tiện ngắm sông ngắm nước cho thoả lòng.”
Hôm sau, Tần Phong thuê một con hoa thuyền, cùng Đào Hoa xuống nước du ngoạn.
Dọc bờ sông, tiếng rao hàng tấp nập, thuyền nhỏ chở đầy hoa quả, điểm tâm, cá chiên thơm nức, khiến người ta vừa nghe vừa thèm.
Đào Hoa ăn đến miệng cong mắt cười, lòng phơi phới.
Đến tối, thuyền thả trôi theo dòng nước, đèn hoa sáng rực, gió sông lồng lộng.
Trên boong trải t.h.ả.m dày, bày một bàn nhỏ, rượu trái cây rót đầy, hai người vừa nhâm nhi vừa chuyện trò.
Nàng nằm gối đầu lên đùi Tần Phong, ngón tay mềm mại mân mê bàn tay to thô ráp của chàng, dịu giọng hỏi:
“Không biết giờ này Phi nhi, Dương nhi đang làm gì? Chúng có nhớ cha nương không?”
Tần Phong bật cười: “Chắc là vui đến quên cả cha nương rồi.”
“Cũng phải… chắc là nữ nhi tốt hơn, mới là áo bông nhỏ của nương.”
Tần Phong cúi đầu ngắm nàng, khẽ nói: “Cũng đến lúc rồi. Về nhà ta đưa hai hài tử đi học chữ, còn ta với nàng sẽ ở nhà… sinh tiểu nữ nhi.”
Đào Hoa đỏ mặt khẽ gật đầu.
Tần Phong chạm môi nàng, chầm chậm rót rượu vào miệng.
Khi hai môi rời nhau, rượu chảy xuống khoé miệng, men theo chiếc cổ trắng ngần mà trượt xuống trong vạt áo.
Chàng cúi người, nơi ánh trăng nhu hoà rọi xuống, sóng nước vỗ bờ, tình ý triền miên, từng lần, từng lượt, ngọt ngào dịu dàng như thuỷ triều cuộn mãi không ngừng…