Từ sau chuyến du ngoạn trở về, Đào Hoa liền hoài thai.
Hài tử lần này vẫn giống hai ca ca trước, trong bụng rất ngoan, chẳng khiến nàng chịu khổ chút nào. Mùa xuân năm sau, khi muôn hoa đua nở, tiểu cô nương được chào đời giữa sự mong ngóng của một nhà bốn miệng ăn.
Khi hài tử sinh ra, trong viện đủ loại hoa nở rộ, hương thơm lan toả. phu thê Đào Hoa cùng nhau đặt tên cho con là Tần Nhụy, ý là hoa nhụy nở rộ, duyên dáng khả ái.
Có thêm một tiểu oa nũng nịu trong nhà, hai huynh trưởng là Tần Phi và Tần Dương như chợt trở nên hiểu chuyện hơn. Không còn nghịch ngợm như trước, trong viện thường vang lên những lời thì thầm đầy yêu thương:
“Tần Phi, ngươi đừng ồn, bước chân nhẹ chút, nương đang dỗ muội ngủ đó. Chọc muội tỉnh dậy, coi chừng bị cha đ.á.n.h đòn!”
“Suỵt! Ta bước nhẹ rồi! Là ngươi nói to ấy. Còn nữa, ta là ca ca của ngươi, gọi ta là đại ca!”
Không chỉ biết đau lòng vì muội muội, hai tiểu tử còn suốt ngày tranh nhau làm sủng vật trong mắt muội. Nếu muội sờ má Tần Dương mà không sờ má Tần Phi, y thế nào cũng chạy đến bắt muội sờ cho bằng được. Khi cả ba lớn thêm chút nữa, hai huynh trưởng bắt đầu giành nhau bế muội.
Song cả hai vẫn là tiểu oa, Đào Hoa sợ muội bị rơi, bèn cùng Tần Phong thương nghị, quyết định đưa hai đứa lớn đến trường học trong trấn học chữ, học đạo lý.
Trước kia, hai hài tử mơ ước được đến trường, nhưng từ khi trong nhà có thêm muội muội đáng yêu, bọn trẻ lại không muốn đi nữa. So với học chữ, ở nhà chơi với muội, bắt chim, b.ắ.n ná vui hơn nhiều.
Đào Hoa nghe xong càng kiên quyết:
“Hai đứa nhỏ này, không thể không đưa tới học đường được! Thiếp không trông mong gì chúng đỗ đạt công danh, chỉ mong chúng học được chữ nghĩa, hiểu đạo lý làm người. Nếu để chúng càng lớn càng quen chơi, sau này e rằng chẳng uốn nắn được nữa.”
Tần Phong gật đầu:
“Học đường trong trấn ta đã hỏi rồi, chọn ngày là đưa chúng đi thôi. Chữ nghĩa đạo lý phải học, còn chuyện làm quan thì không bắt buộc.”
Quyết định xong, một hôm Tần Phong dẫn hai đứa vào trấn. Ban đầu còn giấu, nói là đưa đi chợ, hai đứa nghe nói thế liền hí hửng chạy nhanh như gió. Ra đến nửa đường mới sinh nghi.
“Sao nương và muội không đi cùng?”
“Ta cũng không rõ.”
Thế là cả hai quay đầu gọi:
“Nương ơi! Sao người không đưa muội theo cùng?”
Đào Hoa đứng trong sân ôm nữ nhi nhìn theo bóng dáng hai lang nhi khuất dần, mắt đỏ hoe. Tần Phong đang buộc ngựa, quay sang ôm lấy thê tử:
“Không nỡ xa chúng sao?”
Hạt Dẻ Nhỏ
Đào Hoa gật đầu, khẽ nói:
“Thiếp lo… sợ bọn nhỏ không quen, ăn ngủ không yên.”
Tần Phong vỗ nhẹ lưng nàng:
“Sớm muộn gì cũng phải rời tổ bay xa. Nếu nàng lo, hôm sau ta đưa nàng vào trấn, hai ta âm thầm thăm chúng cũng được.”
“Ừ, vậy chàng đi nhanh đi, đừng để chúng quay lại thấy ta khóc thì không hay.”
Một nhà vắng bóng ba người, viện nhà bỗng chốc yên tĩnh lạ thường. May mà không bao lâu sau, Tôn tiểu lan dẫn theo hai hài tử đến chơi. Đại oa nhà nàng lớn hơn Tần Phi và Tần Dương một tuổi, tiểu oa lại nhỏ hơn Tần Nhụy vài tháng. Vài đứa nhỏ vẫn thường chơi với nhau.
Tôn tiểu nương vừa vào liền hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phi nhi, Dương nhi không ở nhà sao? Đại oa nhà ta cứ đòi sang tìm chúng chơi.”
Đào Hoa lắc đầu, kể chuyện đưa hai lang nhi đến trường. Tôn tiểu nương nghe xong liền lặng lẽ nhìn đại nhi tử, như đang cân nhắc điều gì…
Chẳng bao lâu sau, trong một lần ba đứa trẻ đi chơi, gặp một lão nhân lạ mặt trên đường. Ông cụ nhìn Tần Dương chăm chú, hỏi thăm thân thế. Dương nhi ngây thơ đáp:
“Chúng ta đều có cha nương mà, sao lại nhận không ra người thân chứ? Mà người có chắc tìm đúng làng không?”
Nghe thế, ông cụ thở dài, chỉ lặng lẽ nhìn ba đứa trẻ rời đi.
Thế nhưng khi vào đến làng, cụ ông viện cớ khát nước, được Tần Dương đưa về nhà.
Đào Hoa khi ấy đang cùng nữ nhi và đàn cún con mới sinh chơi trong sân. Vừa thấy có người lạ, liền gọi con gái lại gần, ch.ó trong nhà cũng sủa ầm lên.
Tần Dương vội gọi ch.ó dừng lại, nói với mẫu thân:
“Là người lạ trên đường khát nước, con đưa về xin bát nước thôi.”
Tần Phong nghe tiếng động, bước ra thì kinh ngạc nhận ra lão nhân kia. Sắc mặt lập tức trầm xuống:
“Sao người lại tìm tới đây?”
Lão nhân chính là Tiêu Kỳ – phụ thân ruột của Tần Phong.
“Ngươi giờ ngay cả tiếng ‘cha’ cũng không gọi ra được ư?”
Một lời nói, bao nhiêu điều chưa nói hết. Không khí trong sân như đặc lại. Đào Hoa và các con đều sững sờ.
Sau bữa cơm tối, Tiêu Kỳ bảo muốn trò chuyện riêng với Tần Phong. Đào Hoa đưa ba hài tử sang phòng mình, tránh né.
Lúc đầu phòng bên không nghe thấy gì, nhưng sau Tiêu Kỳ lớn tiếng:
“Hài tử lớn rồi, phải nhận tổ quy tông!”
Tần Phong đáp lại dứt khoát:
“Không được! Nơi này mới là nhà của chúng.”
Sáng hôm sau, Tiêu Kỳ thu xếp hành lý, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Tần Phong vẫn bảo ba đứa nhỏ gọi ông một tiếng tổ phụ. Tiêu Kỳ nghe vậy, trong mắt cuối cùng cũng dấy lên vài phần ôn hoà. Ông trao cho mỗi đứa một ngọc bội quý giá, dịu giọng dặn:
“Các ngươi là cốt nhục của Tiêu gia. Nếu sau này muốn lên kinh thành, cứ mang theo ngọc bội này tới tìm tổ phụ, ta sẽ chờ.”
Dẫu sao cũng là người xa lạ, hài tử chưa có tình cảm, nên đều nhìn về phía cha nương chờ ý. Tần Phong trầm mặc rồi gật đầu.
Giang sơn thiên hạ, mộng đời người, không bằng một nguyện vọng giản dị của phụ thân:
Mong con một đời hạnh phúc tự tại. Dẫu thế gian có bao ràng buộc, thì trong mắt cha nương, nhà vẫn là chốn không bao giờ đóng cửa với con.