Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 15: Tiểu nương tử nổi giấm chua.



“Vậy… hay là chúng ta mua chút dầu muối tương giấm về đi?” – Đào Hoa vừa tính toán vừa nói, “Trong nhà muối đã gần cạn, dầu cải cũng là do nương mang đến lần trước, giờ chẳng còn bao nhiêu.”

Tần Phong khẽ gật đầu: “Còn gì nữa?”

“Còn gạo, đường, gừng già, đại hồi quế chi… Những thứ này trong nhà đều không còn nhiều. Đến lúc năm hết Tết đến, cửa hàng trong trấn cũng sắp nghỉ rồi, chúng ta sắm sẵn từ bây giờ thì Tết đến không lo thiếu thốn.”

“Được, đều nghe lời nàng.” – Tần Phong từ ngày chuyển đến Bạch Vân thôn, trước nay đều sống qua ngày, chưa bao giờ tính toán kỹ càng như hôm nay. Giờ thấy tiểu nương tử liệu tính chu toàn, trong lòng hắn chợt thấy, hoá ra việc lo toan ngày tháng cơm nước áo quần cũng là một môn học.

Huống chi giọng điệu tiểu nương tử mềm mại ngọt ngào, nói gì nghe cũng thuận tai.

Hôm nay, hắn cứ theo lời nàng, nàng bảo mua gì thì hắn mua nấy, bản thân chỉ làm việc của kẻ gánh vác – chuyên phụ trách đặt đồ vào sọt, gánh theo sau.

Hai người dạo một vòng chợ rau, Đào Hoa lại chọn mua thêm hai con cá cỏ lớn, định đem về ướp mặn ăn dần dịp năm mới. Thấy có gà sống, nàng cũng không nhịn được mà mua hai con.

Tần Phong cứ ngỡ nàng chán ăn gà rừng nên muốn đổi vị, nào ngờ nàng chọn một trống một mái là để về nuôi đẻ trứng.

Đến khi dạo chợ xong, trời cũng không còn sớm. Đào Hoa sốt ruột muốn về sớm, nhưng Tần Phong đã nghe tiếng bụng nàng réo òng ọc.

“Đi thôi, ta dẫn nàng ăn chút gì đã.”

Đào Hoa tiết kiệm, khẽ nói: “Không cần đâu, phu quân, thiếp không đói đâu. Chúng ta về sớm, thiếp nấu mì vụn cho chàng ăn.”

Tần Phong nhìn nàng một cái, không nói không rằng, kéo tay nàng đến thẳng một quán bán vằn thắn ven đường.

Đào Hoa muốn phản đối, nhưng ông chủ quán đã niềm nở mời chào, nàng đành ngượng ngùng ngồi xuống.

“Nhị vị khách quan, muốn ăn nhân chay hay nhân mặn ạ?” – Giọng chủ quán vang vang.

Đào Hoa còn chưa kịp mở miệng, Tần Phong đã đáp: “Hai bát nhân mặn.”

“Được rồi!” – Chủ quán quay vào bếp gọi lớn: “Thêm hai bát nhân mặn nữa!”

Đợi chủ quán rời đi, Đào Hoa bèn nhỏ giọng hỏi: “Vằn thắn có thịt chắc là đắt lắm phải không? Bao nhiêu tiền một bát?”

Tần Phong không đáp: “Không đáng bao nhiêu đâu, nàng chỉ cần lo ăn ngon là được. Nếu không hợp khẩu vị, lần sau ta đổi quán khác.”

Đang nói thì bàn bên cạnh có người hỏi giá, tai Đào Hoa thính, vừa nghe xong đã tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn Tần Phong:

“Năm văn một bát thịt? Một cân thịt chỉ mười văn, gạo có ba văn một cân. Vậy đắt quá rồi phu quân, hay là thiếp đổi sang bát chay đi, chàng ăn bát thịt là được. Bát chay chỉ có hai văn thôi mà.”

Tần Phong hỏi lại: “Cớ sao ta ăn bát thịt còn nàng lại ăn chay? Chúng ta chẳng phải là phu thê sao?”

Đào Hoa bị hỏi nghẹn: “Chúng ta… tất nhiên là phu thê rồi, trưởng thôn gia còn viết hôn thư cho ta nữa mà.”

“Vậy thì đúng rồi.” – Tần Phong nhìn nàng, giọng ôn hòa – “Phu thê đồng lòng, về sau ta ăn gì nàng cũng ăn nấy. Dăm ba đồng bạc, ta vẫn kham nổi.”

“Vâng.” – Đào Hoa dịu giọng, lòng ngập tràn vui sướng.

Khi hai bát vằn thắn bưng lên, nàng không còn đắn đo chuyện tiền nong nữa. Đây là lần đầu tiên nàng được ăn món này, lại có phu quân ngồi bên, càng ăn càng thấy ngon.

Ăn xong, nàng tưởng sẽ cùng Tần Phong về nhà, ai ngờ hắn chẳng có ý rời đi, lại dẫn nàng đến tiệm vải.

Hạt Dẻ Nhỏ

Lần này Đào Hoa không từ chối. Nàng biết ăn thì qua, mặc thì còn, quần áo là vật thiết thân, chẳng thể thiếu. Hơn nữa, nàng từng hỏi Tần Phong, biết hắn đều đến tiệm này may y phục, mà một bộ áo lại tốn tiền công riêng, chi bằng mua vải về tự làm thì tiết kiệm hơn nhiều.

Cuối cùng nàng chọn hai thước vải – một màu lam, một màu xanh, ai trong hai người mặc cũng hợp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng ngay khi hai người trả tiền xong định rời đi, từ trong rèm vải tiệm bỗng có một phụ nhân xinh xắn bước ra, dáng vẻ vội vã:

“Phong huynh!” – Người kia dừng ngay trước mặt Tần Phong, cười tươi nói – “Ta vừa nghe giọng đã đoán là huynh, quả nhiên là thật. Nay sao lại không đến đặt may y phục nữa? Cũng chẳng thấy huynh tìm ta.”

Đào Hoa liếc nhìn phụ nhân lạ mặt ấy, rồi lại nhìn sang phu quân, trong lòng bỗng thấy khó chịu.

Phu quân nàng… chưa từng nhắc đến người may y phục lại có dáng dấp như vậy. Huống chi… ngữ khí nữ nhân kia còn như thể từng rất quen thuộc với Tần Phong.

“Phu quân!” – Đào Hoa bất ngờ kéo vạt áo Tần Phong, mạnh dạn nói – “Chàng nói với nàng ta đi, y phục của chàng từ nay về sau đều do nương tử làm!”

Một câu ấy khiến nữ nhân kia hiểu rõ mọi chuyện. Nàng ta âm thầm liếc nhìn Đào Hoa, rồi ánh mắt có phần tiếc nuối:

“Lâu ngày không gặp, hóa ra Phong huynh đã cưới thê tử rồi. Vậy về sau chuyện may áo cũng đỡ tốn bạc.”

Tần Phong khẽ đáp “Ừm”, không nói thêm câu nào, liền cáo từ rời đi.

Trên đường trở về, Đào Hoa tâm trạng rối bời. Cuối cùng nàng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:

“Phu quân, thiếp muốn hỏi một việc… chàng với nữ nhân ban nãy có thân thiết không?”

“Không.” – Tần Phong đáp dứt khoát.

“Không thân ư?” – Đào Hoa c.ắ.n môi, lại gặng: “Vậy sao nàng ấy nói như thể trước kia chàng thường tìm nàng ấy?”

Tần Phong cau mày: “Nàng nghĩ nhiều rồi, Đào Hoa. Trước kia ta có từng nhờ nàng ấy may y phục, nhưng đều qua tay chưởng quầy, chưa từng riêng tư gặp gỡ.”

“Vậy…” – Đào Hoa nhíu mày, “Nàng ấy… có phải thích chàng không?”

Tần Phong thoáng sững người. Nương tử hắn sao lại dám nói trắng như vậy?

Hắn bật cười: “Làm sao ta biết được? Dù gì ta cũng chỉ biết có người như vậy, chứ chẳng mấy khi trò chuyện.”

“Thật sao?” – Đào Hoa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Phong, ánh mắt tròn xoe long lanh.

Tần Phong nhìn nàng, bỗng thấy tiểu nương tử nhà mình giống một tiểu lang con – vừa mềm mại lại vừa hung dữ, khiến hắn muốn đưa tay xoa đầu nàng một phen.

Nhưng nghĩ đến sáng nay nàng mới tỉ mỉ chải chuốt tóc tai, hắn lại không nỡ làm rối.

Hắn khẽ ừ, đáp: “Thật. Ta khi nào gạt nàng chứ?”

“Vậy thì còn được!” – Đào Hoa hừ nhẹ, môi chu chu, giọng lầm bầm – “Thiếp là nương tử của chàng, chàng chỉ được thích mỗi mình thiếp thôi!”

Tần Phong giả vờ không nghe: “Nàng nói gì? Nói nhỏ quá, ta nghe không rõ.”

Đào Hoa xấu hổ, không dám lặp lại, chỉ giậm chân: “Không có gì hết, mau về thôi.”

Tần Phong bật cười thành tiếng.

Thì ra, tiểu nương tử của hắn… cũng biết ghen rồi.