Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 21: Tần đại ca, thiếp thật lòng thương chàng.



Mấy ngày nay Trần Đại Sơn gặp chuyện xui xẻo, Đào Hoa lại chẳng hay biết gì. Mãi đến khi nàng ra bờ sông giặt áo, nghe đám phụ nhân trong thôn chuyện trò rôm rả, mới biết được đầu đuôi.

Tiểu Lan và Tào thị nghe nàng nói vậy thì đều ngạc nhiên.

“Ơ kìa, Đào Hoa, chuyện to như vậy sao ngươi lại không biết? Cả thôn nam nhân đều trông thấy tận mắt, bọn ta cũng là nghe phu quân nhà mình kể lại đó. Lẽ nào lang quân ngươi về nhà cũng không nhắc tới nửa lời?” – Tào thị hỏi.

Đào Hoa thành thật lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Không có, ta cũng vừa mới nghe mấy người tỷ tỷ nói lúc nãy thôi.”

“À há~” – Tiểu Lan lập tức ghé lại gần, cười ranh mãnh – “Chẳng lẽ tối đến hai người bận lo chuyện sinh hài tử, thành ra không kịp tán gẫu gì nữa luôn hả?

Không lẽ Tần đại ca không biết ngươi với Trần Đại Sơn có hiềm khích? Hề hề~”

“Không có đâu!” – Đào Hoa đỏ mặt, vội nhìn Tào thị một cái, hận không thể kiếm cây kim khâu nào chích cho Tiểu Lan câm miệng lại – “Ngươi nói năng lung tung chi vậy!”

“Có gì đâu mà ngại. Chúng ta đều là người từng trải.” – Tiểu Lan nheo mắt – “Nói thật đi, dạo này ngươi có gặp vận đỏ không?”

“Thật sự không có.” – Đào Hoa vừa vò áo vừa nói – “Mấy ngày nay chàng ấy đều ra ngoài làm việc, thiếp ở nhà lo dọn dẹp, mệt đứt hơi, vừa chạm gối là ngủ luôn, nào còn tinh thần mà…”

“Cũng phải,” – Tiểu Lan bĩu môi – “Lang quân ta cũng vậy, vừa đặt lưng là ngáy như sấm, kêu cũng không dậy nổi.”

Tào thị cười khúc khích chen vào:

“Tiểu Lan à, các ngươi còn trẻ thì nên giữ gìn một chút, sau này già rồi, có muốn cũng chẳng có sức mà hưởng.”

“Ha ha ha, đại nương quả thật là người từng trải, vậy có điều gì cần lưu ý, người cứ dạy dỗ thêm cho chúng con đi.” – Tiểu Lan cười giòn, ghé lại thì thầm – “Không chừng có bí quyết gì đó người đừng giấu riêng.”

“Thật muốn học?”

“Muốn chứ, phải học mới thành thạo được.”

“Thế thì để đại nương mách cho, hôm nào muốn bồi bổ cho lang quân, có thể cho ăn trứng gà sống…”

Hai người vừa nói vừa cười rôm rả, nhưng Đào Hoa lại không hề lắng nghe nửa câu.

Bởi trong lòng nàng vẫn thấy có điều gì đó… bất thường.

 

Tối hôm ấy

Khi Tần Phong về đến nhà, Đào Hoa rốt cuộc không nhịn được nữa, bèn cất tiếng hỏi:

“Tần đại ca, hôm nay thiếp nghe nói mấy ngày nay Trần Đại Sơn gặp chuyện chẳng lành… có thật không?”

Tần Phong chỉ đáp nhẹ:

“Ồ, vậy là nàng đã nghe rồi. Nàng ra ngoài sao?”

“Thiếp ra bờ sông giặt áo, nếu không có nghe các tỷ tỷ kể, thiếp cũng không biết gì cả. Nhưng… thiếp muốn hỏi, có phải là chàng làm không?”

Tần Phong không đáp thẳng:

“Ta đâu rảnh rỗi vậy chứ? Chắc là báo ứng hắn tự rước thôi.”

“Thật sao?” – Đào Hoa ngước lên nhìn thẳng vào mắt Tần Phong – “Thiếp thấy không giống. Thiếp hỏi Tiểu Lan với Tào đại nương rồi. Họ bảo hôm Trần Đại Sơn lạc trong núi, mấy người khác về nhà lúc trời còn sáng mờ. Nhưng chàng thì về muộn đến mức ngoài trời đã đen kịt, giơ tay không thấy ngón rồi. Không phải mọi người đều tan cùng lúc sao? Hay là… chàng đã làm gì khác?”

Tần Phong nhìn nương tử nhỏ, lòng thầm cảm thán: tiểu nương tử này đúng là tinh tường, không dễ lừa gạt.

Nhớ lại hôm đến nhà Trần Đại Sơn cầu thân, hắn đưa ra mười lăm lượng bạc chuộc người, rồi yêu cầu viết giấy trắng mực đen. Trần Đại Sơn viện cớ nhà không có bút mực, nhưng Đào Hoa đã sớm nhờ Tiểu Lan về lấy trước. Tâm tư kín đáo như thế, nay đoán ra chuyện hắn làm cũng không có gì lạ.

Nghĩ vậy, Tần Phong tò mò hỏi:

“Đào Hoa, lúc nhỏ nàng có từng học chữ không? Có biết đọc không?”

“Thiếp có học với phụ thân vài năm, cũng nhận được ít chữ, nhưng từ khi người mất thì không học nữa. Những chữ đã học cũng quên kha khá rồi. Mà Phu quân…” – nàng nhíu mày – “Thiếp hỏi chàng chứ, sao lại thành chàng hỏi thiếp?”

Thấy nàng chu môi tỏ vẻ không hài lòng, Tần Phong khẽ thở dài, cúi đầu nói:

“Nếu là ta làm thì sao, không phải ta thì lại làm sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Là chàng làm thì thiếp vui. Vì thiếp biết chàng là vì thương thiếp mà ra tay. Nhưng thiếp cũng lo… lỡ như chàng ra tay nặng quá, gây tai họa thì sao? Trần Đại Sơn là loại người gì chứ, có đáng để chàng mạo hiểm không?

Nhưng… mà nghĩ tới chuyện hắn bị dạy dỗ, thiếp thấy hả dạ thật đó!”

“Vậy là được rồi.” – Tần Phong bật cười, đưa tay ôm tiểu nương tử vào lòng – “Nàng cũng đừng lo. Tên kia là thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ người mạnh. Hắn không sợ nàng, nhưng lại rất sợ ta.

Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, hắn vẫn không dám nhắc tên ta lấy một lần. Ta nghĩ hắn cũng không dám bén mảng đến nữa đâu. Sau này nàng cứ về thăm nương nhiều vào, nếu thấy trên người nương còn vết bầm tím, nàng cứ nói ta hay, ta sẽ thay mẫu nhi hai người trút giận.”

“Thật sao?” – Đào Hoa dụi mặt vào n.g.ự.c hắn, giọng mềm như lụa – “Phu quân, chàng tốt với thiếp quá… thiếp… thiếp thật lòng thương chàng!”

Đây là lần đầu tiên Đào Hoa chính miệng nói ra ba chữ ấy trước mặt Tần Phong.

Nàng thẹn đỏ mặt, cả người như bị ánh lửa thiêu cháy.

Tần Phong cảm nhận được nhiệt khí từ má nàng phả vào n.g.ự.c mình, lòng xao xuyến, cúi đầu hôn nàng.

Tiểu nương tử cũng vươn tay ôm cổ chàng, đôi chân trắng mịn quấn lấy thắt lưng.

Hạt Dẻ Nhỏ

Nàng ôm, nàng đón nhận, nàng mừng rỡ. Tới lúc không còn sức, hai chân cũng mềm nhũn, phải nhờ phu quân nâng đỡ…

Trong lòng nàng, Phu quân đêm nay… vẫn thật dịu dàng.

Chỉ là… nàng vừa thổ lộ mà chàng không đáp lại.

Nhưng chàng cũng thương nàng… phải không?

Bằng không, vì cớ gì khi nàng kêu đau, chàng lại dịu dàng đến thế?

 

Sáng hôm sau

Dù Tần Phong đã dặn nàng ngủ thêm, nhưng Đào Hoa vẫn dậy cùng chàng.

Bởi nàng không muốn để chàng ra ngoài bụng đói, cũng không muốn phu quân của mình trở thành người duy nhất trong thôn không có thê tử nấu cơm đưa tiễn.

Có điều vì dậy sớm quá, lại thêm tối hôm trước hao tổn thể lực, đến xế trưa nàng đã bắt đầu buồn ngủ.

Việc trong nhà cũng đã xong, thế là nàng quay về phòng, chui vào chăn.

Chỉ một lát sau, nàng đã ngủ say — rồi mộng đến.

Nàng mộng thấy mình và Tần đại ca ở trong phòng… làm chuyện phu thê, cảm giác chân thực đến nỗi khiến tim nàng đập loạn không thôi.

Nhưng đột nhiên, giấc mơ đổi khác.

Trong mộng, có kẻ từ huyện nha ra lệnh, bắt Tần Phong và các nam nhân phải xuống sông đẩy tảng đá lớn.

Rồi một cơn gió lạ thổi tới, nước sông cuộn xoáy dữ dội, cuốn cả Tần phong lẫn những người khác vào trong, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn ai.

Nàng gào khóc gọi mãi:

“Phu quân ! Phu quân !”

Chợt bừng tỉnh.

 

Nàng ngồi bật dậy, mồ hôi đẫm trán, tim đập dồn dập.

Chỉ là một giấc mộng. Nhưng cảm giác sợ hãi kia chân thực đến nỗi khiến nàng chẳng thể bình tâm nổi.

Nàng không thể ngồi yên được nữa.

Mặc y phục vào, nàng lập tức chạy ra khỏi nhà.