“Thình thình thình” — tiếng đập cửa vang dội không ngớt.
Đào Hoa như kẻ mất hồn mà vỗ mạnh vào cánh cửa nhà họ Tôn.
Hạt Dẻ Nhỏ
Rất nhanh, Tôn đại nương từ trong nhà đi ra, giật mình hỏi:
“Ủa? Không phải Đào Hoa đó sao? Hôm nay sao rảnh rỗi sang đây vậy? Trời lạnh lắm, mau vào sưởi lửa kẻo nhiễm phong hàn.”
“Không ạ, đại nương. Con tới tìm Tiểu Lan. Nàng ấy có trong nhà không?”
“Chi mà gấp rút vậy con? Nhìn sắc mặt con kìa, trắng bệch cả ra. nha đầu ấy mới ra nhà xí, chắc cũng sắp về, con vào ngồi tạm đi, đợi chút là thấy.”
Đào Hoa lòng nóng như lửa đốt, liền đáp: “Hay để con qua đó tìm nàng ấy luôn, có chuyện muốn nói.”
Nàng tới nhà họ Tôn cũng chẳng phải lần đầu, nên rõ nơi nhà xí ở đâu. Nào ngờ chưa kịp đi tới, đã thấy Tiểu Lan từ bên trong bước ra.
“Chuyện gì đó? Tỷ còn chưa về tới nhà đã nghe ngươi gọi om sòm rồi, xảy ra chuyện gì sao?”
Đào Hoa vội kéo Tiểu Lan sang một bên, đem chuyện mình nằm mộng buổi trưa kể lại một lượt.
Tiểu Lan nghe xong, lập tức hiểu ra ý tứ của Đào Hoa, hạ giọng hỏi:
“Ý ngươi là… muốn tới tìm Tần đại ca ngay bây giờ?”
“Phải! Từ trước đến giờ, ta chưa từng mộng thấy điều gì lại rõ ràng đến vậy. Lần này là lần đầu. Ngươi cũng biết, từ sau khi ta gả cho Tần đại ca, vận may như nối tiếp nhau kéo tới.
Ta vừa nghĩ tới đào rừng liền đào được, vừa muốn bán da thú lại bán được giá tốt. Liệu có khi nào giấc mộng này… cũng là điểm báo chăng?”
Tiểu Lan cau mày: “ ngươi nói vậy… cũng có lý. Có một số việc, thà tin là có chứ chẳng nên khinh suất. Thế thì chờ chi nữa? Chúng ta đi mau thôi!”
“Nhưng mà… ngươi biết họ đào đê ở chỗ nào không? Ta không rõ lắm.”
“Không sao, ta biết. Để ta đưa ngươi đi!”
“Được!”
Tiểu Lan nói xong, liền quay đầu hô lớn vào nhà:
“Nương ơi, Đào Hoa muốn mang đồ tới cho trượng phu, không biết đường nên con đưa nàng ấy đi nha!”
“Gì cơ?” — Tôn đại nương nghe thấy, vội từ trong buồng đi ra, “Trời lạnh thế kia, các con muốn mang cái chi vậy?”
“Trời ơi, nương ơi, chuyện của phu thê người ta mà nương cũng phải hỏi tới sao? Đi nhanh còn kịp giờ nữa!”
“Trên núi gió rét, hai đứa nữ nhi phải cẩn thận đó. Đợi chút, để ta lấy cho hai ngươi mỗi đứa cái lò sưởi tay.”
“Không cần đâu nương!” — Tiểu Lan có hơi nôn nóng.
“Nương làm chứ có bắt con làm đâu mà ngại!” — Tôn đại nương lầm bầm, chẳng mấy chốc đã bưng ra hai cái lò đất nung nhỏ, bên trong đựng than hồng rắc tro phủ lên, có quai xách vừa tay.
Trên đường đi, Tiểu Lan không nhịn được mà cười tít mắt:
“May mà không đi gấp quá, cái lò sưởi này thật ấm nha! Nương ta vẫn là tốt nhất!”
Đào Hoa cũng bật cười: “Ừm, nương ta cũng vậy.”
“Ha ha, đúng là chúng ta có phúc, được làm nữ nhi trong nhà không trọng nam khinh nữ. Ta thấy đời này mình đầu thai đúng chỗ.”
Đào Hoa gật đầu: ngươi đúng là đầu thai tốt. Nếu thân phụ ta không bệnh mà mất sớm, nhà ta chắc cũng yên vui như xưa rồi. Thôi, không nhắc chuyện buồn nữa, còn xa lắm không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chắc gần tới rồi đó, ta hình như nghe được tiếng cuốc xẻng rồi.”
Hai người đi thêm một đoạn, quả nhiên thấy đám nam nhân trong thôn đang lom khom đào đất, tay cầm cuốc xẻng. Nhưng Đào Hoa đảo mắt tìm một lượt, lại chẳng thấy bóng Tần Phong đâu, cũng chẳng thấy trượng phu của Tiểu Lan.
Nàng có chút lo lắng, kéo tay Tiểu Lan khẽ nói:
“Tần đại ca không có ở đó, hình như cũng không thấy trượng phu ngươi…”
“Ừ, có thể chia làm mấy nhóm khác nhau làm việc cũng nên. Kìa, ta thấy gia gia ở đằng kia, tới hỏi người một tiếng thử xem.”
Cả hai nhanh chóng tới chỗ thôn trưởng. Người và mấy người xung quanh đều ngạc nhiên khi thấy hai nữ tử xuất hiện.
“Sao hai đứa lại tới đây?” — Thôn trưởng chau mày nhìn Tiểu Lan, “Chẳng lẽ nhà có chuyện gì?”
“Không phải chuyện trong nhà, là ở đây nè!” — Tiểu Lan sốt ruột đáp, “Đào Hoa nằm mộng thấy có chuyện chẳng lành, cảm thấy nơi này sẽ có tai họa, cho nên chúng ta mới vội chạy tới.”
“Cái gì?” — Thôn trưởng thoáng sửng sốt, nhìn hai nữ tử một lượt rồi khoát tay, “Mấy đứa nhỏ tụi bây đừng ở đây hồ đồ. Về nhà mau đi! Nương ngươi đồng ý cho ngươi chạy loạn ngoài đường đấy hả?”
“Không phải đâu gia gia, chuyện này không phải bọn con bày trò đâu.” — Đào Hoa sốt ruột muốn khóc, “Con thực sự mộng thấy nơi này! Chỗ này phía trước có một khúc cua rất xiết, trong mộng nhìn y hệt vậy!”
“Chỉ là giấc mộng thôi, ai mà chẳng từng mơ?” — Thôn trưởng vẫn lắc đầu, “Được rồi, về đi, nơi này không phải chỗ các cô nương nên tới.”
“Thôn trưởng gia gia, cho dù chỉ là một giấc mộng thì nghe qua cũng chẳng mất gì mà. Nếu không linh nghiệm thì thôi, nhưng cẩn thận vẫn hơn mà!”
Thôn trưởng chần chừ một lát rồi gật đầu:
“Được, vậy nói thử xem.”
Đào Hoa nghiêm giọng:
“Con mộng thấy Tần đại ca cùng mọi người xuống khúc sông phía trước để dời một tảng đá lớn. Có người nói tảng đá ấy sau này có thể làm tắc dòng chảy mùa đông, nên muốn dọn đi trước.
Ai ngờ bỗng nhiên có một cơn cuồng phong ập tới, trên sông nổi lên một vòng xoáy lớn, xoáy một cái liền cuốn cả đám người vào! Trong đó còn có một vị gọi là ‘chủ bộ’, hình như là người do huyện quan phái xuống, cũng bị hút vào mà chẳng nổi lên nữa…”
Thôn trưởng ban đầu còn tưởng hai cô nương tới đùa giỡn, nhưng càng nghe sắc mặt ông càng nghiêm trọng.
Bởi chuyện dời đá mới được quyết định sáng nay, mà sáng nay Đào Hoa hoàn toàn không có mặt ở đây, làm sao nàng biết được?
Huống chi, nàng còn nhắc tới “chủ bộ” – vị quan vừa mới tới, mà thậm chí chính thôn trưởng còn chẳng biết trước, ấy vậy mà Đào Hoa lại nói đúng?
Thôn trưởng cau mày:
“Đào Hoa, ai nói với con rằng có chủ bộ tới? Con biết ‘chủ bộ’ là làm gì sao?”
“Con không biết đâu ạ, chỉ là nghe trong mộng có người gọi như thế. Cũng chẳng ai kể với con rằng sẽ có vị ấy tới. Vậy… vị ấy thực sự đang ở đây sao?”
“…Phải.” — Thôn trưởng đáp, lòng bắt đầu dậy sóng.
Ông xoay người đi hai vòng, rồi đột ngột nói:
“Đi theo ta! Có lẽ bọn họ đã xuống sông rồi, chúng ta phải mau tới đó xem thử. Tốt nhất là không có chuyện gì!”
Càng đi, lòng Đào Hoa càng bấn loạn, bởi những cảnh tượng trước mắt… nàng đều từng thấy trong mộng.
Sắp đến khúc sông ấy rồi, nơi đó… sắp nổi xoáy nước!