Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 23: Không tin Đào Hoa, gặp hoạ thật rồi.



Không bao lâu, Đào Hoa đã thấy được Tần Phong cùng đám nam nhân trong thôn.

Họ đang chuẩn bị xuống nước, trên bờ cởi áo khoác ra. Vài người đã xắn cao ống tay áo, kéo cao ống quần lên, có kẻ chỉ còn mỗi khố lót.

Tiểu Lan thấy vậy liền đỏ mặt, vội kéo Đào Hoa quay người lại, nhỏ giọng lầm bầm:

“Trời ơi, có người cởi trụi cả người rồi, không lạnh hay sao?”

Có người tai thính mắt tinh, nghe thấy tiếng động liền quay lại, thấy hai tiểu nương tử đứng đó, liền bật cười ầm lên:

“Đâu ra hai tiểu nương tử, đứng coi nam nhân lột áo thế kia!”

Thôn trưởng thấy tình hình không ổn, liền nghiêm giọng dặn:

“Cả hai đứng đây đừng chạy lung tung, cũng đừng nhìn bậy. Ta đi thương lượng với chủ bộ một chút.”

Nói xong, lão xoay người đi ngay.

Đào Hoa vội gọi với theo:

“Thôn trưởng gia gia! Nếu giấc mộng của con thực sự ứng nghiệm, lát nữa trời sẽ có hai con chim bay tới, chúng sẽ đậu lên một cành cây lớn bên bờ sông rồi đ.á.n.h nhau.

Ngay lúc chúng đ.á.n.h nhau, trong sông sẽ xuất hiện xoáy nước! Mong người kịp thời nhắc nhở vị chủ bộ kia trước khi mọi chuyện xảy ra!

Còn nữa… gia gia, có thể giúp con gọi Tần Phong lại được không? Con muốn nói với chàng vài lời.”

“Được rồi, con chờ tại chỗ.”

Chẳng bao lâu sau, thôn trưởng trở lại, dẫn theo Tần Phong cùng hai người lạ mặt.

Một người để chòm râu dê, thân hình gầy guộc; người còn lại thì vạm vỡ, cao to.

Vừa định lên tiếng giới thiệu, người râu dê đã ngăn lại, sải bước tới trước mặt Đào Hoa, cười nhạt hỏi:

“Ngươi chính là người nằm mộng kia?”

“Phải…” — Đào Hoa cúi đầu, nhìn người đối diện một cái rồi lại cụp mắt xuống.

Nàng thấy khí thế người này không giống phàm nhân trong thôn, dáng vẻ nho nhã nhưng áp lực không nhỏ, khiến nàng hơi lúng túng.

Ngay khi ấy, một bàn tay ấm áp bỗng khẽ đặt lên hông nàng. Giọng nói trầm thấp mà quen thuộc của Tần Phong khẽ vang bên tai:

“Đừng sợ, cứ nói thật là được.”

Chỉ một câu, đã khiến Đào Hoa yên lòng hẳn. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào người kia:

“Phải, là tiểu nữ. Tiểu nữ là dân của Bạch Vân thôn, đây là phu quân tiểu nữ. Ngài hẳn là vị chủ bộ do huyện quan phái tới?

Tiểu nữ đã mộng thấy có chuyện chẳng lành xảy ra dưới sông, mong các vị có thể tạm ngừng công việc hôm nay.”

“Ồ? Ta chưa từng gặp ngươi, ngươi lại nhận ra ta? Chẳng lẽ mộng thấy cả dung mạo ta?”

“Không ạ.” — Đào Hoa lắc đầu, “Trong mộng tiểu nữ không thấy rõ mặt ngài, chỉ là thấy mọi người trong thôn đều cung kính với ngài, ta đoán hẳn là chủ bộ.

Tiểu nữ biết lời nói nghe rất hoang đường, nhưng chỉ cần ngài ra lệnh tạm hoãn một lát, chờ xem có xuất hiện xoáy nước hay không, mọi người sẽ tin ngay.”

“Ngươi nói toàn chuyện quỷ thần, ta đường đường là kẻ đọc sách làm sao có thể tin bừa?” — Chủ bộ họ Phùng nhíu mày, lạnh nhạt đáp.

“Chỉ vì một giấc mộng mà ngưng việc nửa ngày, ngươi có biết trời sắp đổ tuyết rồi không? Đợi băng kết, chẳng ai xuống nước được nữa!

Hôm nay ngươi mộng mị, mai người khác cũng mộng, thế thì còn làm ăn gì nữa? Về nhà chuẩn bị rượu thịt chờ phu quân trở về là vừa.”

“Chủ bộ đại nhân, van ngài tin tiểu nữ!” — Đào Hoa sốt ruột, cất cao giọng. “Lát nữa sẽ có hai con chim bay tới, chúng sẽ đ.á.n.h nhau! Ta thật không hề nói dối!”

Vừa dứt lời, hai con chim từ xa quả nhiên sà xuống, đậu lên cành cây bên bờ.

Chủ bộ họ Phùng chẳng mảy may bận tâm, giọng dửng dưng:

“Thì sao? Rừng núi chim chóc bay tới đ.á.n.h nhau là chuyện thường tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người, đừng đứng xem nữa, mau xuống nước! Trời lạnh, cởi đồ lâu kẻo nhiễm hàn khí.”

Thấy chủ bộ không tin, Đào Hoa liền quay người ôm lấy cánh tay Tần Phong, nghẹn ngào:

“Phu quân , chàng đừng xuống được không? Có thể chỉ là giấc mộng, nhưng cảm giác ấy quá chân thật. Thiếp không muốn chàng gặp nguy hiểm!”

Tần Phong cũng chẳng hẳn tin, nhưng vẫn đưa tay xoa đầu nàng, dịu giọng:

“Ta biết nàng lo cho ta, nhưng yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu. Có bao nhiêu người ở đây rồi. Sông lạnh, nàng mau về đi.”

“Không! Phu quân !” — Đào Hoa ôm chặt lấy tay chàng, nước mắt lưng tròng.

“Chàng không tin cũng được, ngay cả bản thân thiếp cũng thấy mơ hồ. Nhưng thiếp cầu chàng, chờ thêm một lát có được không?”

Vừa dứt lời, Tiểu Lan bỗng chỉ lên cây hét lớn:

“Đánh nhau rồi! Hai con chim đ.á.n.h nhau rồi kìa!”

Ngay khoảnh khắc ấy, chủ bộ Phùng đã dẫn đầu đoàn người lội xuống sông.

Muốn chứng minh lời Đào Hoa là vô căn cứ, y cố tình bước đi đầu tiên, tỏ ra mạnh mẽ.

Nào ngờ giữa dòng, dòng nước bỗng xiết lại, rồi ngay cạnh y, một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện.

Đám dân làng đi sau lập tức quay đầu tháo chạy, không dám tiến thêm nửa bước.

Tên sai dịch to con đi cùng cũng không dám liều mình nhảy xuống cứu chủ bộ.

Mọi người hoảng loạn, kẻ thì hô tìm tre, kẻ chạy đi tìm dây thừng, tình hình hỗn độn vô cùng.

Có người chợt nghĩ đến Đào Hoa, quay lại kêu lớn:

“Đào Hoa! Những gì muội nói đều linh nghiệm rồi! Giờ làm sao đây? Chủ bộ đại nhân đã bị hút xuống rồi!”

“Làm sao bây giờ đây!” — Thôn trưởng cũng cuống lên, như kiến bò trên chảo nóng. “Phùng chủ bộ không thể xảy ra chuyện được! Đào Hoa,ngươi còn cách gì không?”

“Con đâu có cách! Con đã bảo đừng xuống nước rồi mà!” — Đào Hoa nghẹn ngào.

Nàng định hỏi Tần Phong thì quay lại… đâu còn thấy bóng chàng?

Chạy khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy Tần Phong đang buộc dây thừng quanh eo mình, đầu dây còn lại cột vào thân cây bên bờ.

“Phu quân !” — Đào Hoa chạy tới, vừa thở dốc vừa hỏi:

“Chàng muốn xuống cứu người sao?”

Hạt Dẻ Nhỏ

“Ừ.”

“Nhưng… trong nước rất nguy hiểm!”

“Ta biết.”

“…Vậy… chàng nhất định phải cẩn thận! Được không?” — Đào Hoa c.ắ.n răng, cố nén nước mắt.

“Thiếp sẽ trông dây ở đây. Nếu chàng vớt được chủ bộ đại nhân, cứ hô to một tiếng, thiếp với mọi người sẽ kéo chàng lên.”

Nàng vốn muốn ngăn lại, nhưng nàng biết, Tần Phong của nàng—một khi đã quyết thì không ai lay chuyển được. Giống như năm ấy, chàng bất chấp nguy hiểm mà nhảy sông cứu nàng vậy!

Nàng không có gan xuống nước, cũng chẳng có bản lĩnh cứu người. Nhưng nàng… tin tưởng và ủng hộ phu quân của mình!

Tần Phong nhanh chóng lội ra giữa sông. Mấy người bên bờ cũng cùng nhau giữ dây thật chặt.

Vòng xoáy giữa dòng cuồn cuộn dữ dội, nhưng Tần Phong chẳng chút do dự, hít sâu một hơi, rồi lặn thẳng xuống đáy…