Nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên trong đêm, Tần Phong bước nhanh tới trước cổng viện, khẽ hỏi:
“Là ta đây, Đào Hoa. Sao nàng còn chưa ngủ?”
Tiếng đáp từ trong sân vang lên nhẹ nhàng mà vui sướng, tựa như làn gió xuân:
“Thật sự là Phu quân ư? Chàng chờ thiếp một chút, thiếp lập tức ra mở cổng.”
Tần Phong đáp nhẹ một tiếng “Ừ”, rồi đứng đợi. Chẳng bao lâu sau, trong đêm tối liền vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, nhè nhẹ, như mang theo cả sự mong ngóng bấy lâu.
Hạt Dẻ Nhỏ
Chàng cũng chẳng rõ vì sao chỉ mới chia xa nửa ngày, mà đứng bên ngoài cánh cổng kia, tim bỗng đập loạn như trống trận, lòng dâng lên nỗi háo hức chẳng thể lý giải.
Rõ ràng mỗi ngày đều gặp mặt, chẳng có gì mới mẻ, vậy mà vẫn thấy nhớ nàng đến nhường này.
Khi cánh cửa mở ra, gương mặt tươi cười rạng rỡ của Đào Hoa hiện ngay trước mắt, Tần Phong mới chợt nhận ra — thì ra là chàng thật sự nhớ nàng.
Chàng còn đang phân vân có nên tiến lên ôm nàng một cái không, thì Đào Hoa đã nhào vào lòng chàng trước rồi.
Nàng vòng tay ôm chặt lấy eo chàng, giọng có chút uất ức trách móc:
“Phu quân, sao giờ này chàng mới tới đón thiếp vậy?”
Tần Phong khựng lại một chút, rồi khẽ cười:
“Ban đầu ta định sáng mai mới qua, nhưng đưa lão thôn trưởng về xong, lại nhớ nàng nên mới vòng sang xem thử.”
Nói rồi, chàng đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng, giọng dịu dàng:
“Sao muộn thế rồi còn chưa ngủ? Không làm kinh động người nhà chứ?”
Đào Hoa rúc vào lòng chàng, khẽ lắc đầu:
“Không đâu, thiếp ngủ cùng đệ muội trong phòng, tụi nhỏ ngủ say lắm, chẳng hay biết gì cả.
Thật ra thiếp đã lên giường từ sớm, nhưng cứ nhắm mắt mà chẳng thể ngủ được.
Phu quân thiếp… không quen giường, cũng không quen thiếu chàng bên cạnh.”
Nói đến đây, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nước, ánh lên sự bối rối chân thành:
“Thật kỳ lạ, xưa nay thiếp đều ôm đệ muội mà ngủ, vậy mà giờ không có chàng lại thấy trống trải quá…”
Tần Phong nghe vậy, liền nghĩ tới chính mình ban nãy tim cũng đập rộn ràng, trong lòng thoáng xao động.
“Ngốc quá,” chàng cười khẽ, tay siết chặt nàng hơn, “đó là bởi vì… ta và nàng đã là phu thê.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đào Hoa nghe vậy liền gật đầu, miệng nhoẻn cười:
“Vậy… mình về nhà thôi. Nhưng mà… cửa viện thì sao? Đi rồi sẽ không thể then cài bên trong.”
Tần Phong nhíu mày:
“Không cần báo lại với nương nàng một tiếng sao?”
“Không sao đâu,” Đào Hoa cười mím chi, “trước lúc đi ngủ, thiếp đã nói với nương rồi. Nếu sáng mai dậy không thấy thiếp, thì tức là thiếp đã được chàng đón về.”
Tần Phong đưa tay xoa nhẹ mái tóc nàng:
“Nàng tin chắc ta sẽ đến đón nàng đêm nay ư?”
Đào Hoa lắc đầu:
“Không hẳn là chắc chắn, chỉ là trong lòng thiếp luôn mong thế… Cứ chờ mãi, rồi chẳng biết từ khi nào… chàng lại thật sự tới. Chàng nói xem, có phải là thiếp tâm thành thì linh không?”
Hai người đang nói cười thì bỗng trong sân có ánh đèn dầu lấp ló. Là Chu thị tay cầm đèn đi ra, giọng truyền tới:
“Ai đó? Là Đào Hoa và tế tử sao?”
Đào Hoa nghe tiếng liền ngượng ngùng, vội thoát khỏi vòng tay Tần Phong.
Chàng sợ nàng bước hụt, liền đỡ lấy eo nàng, nhưng chính động tác ấy lại khiến nàng càng thêm xấu hổ.
Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi:
“Nương, là con và Tần phong. Chàng tới đón con về. Có phải con làm phiền nương nghỉ ngơi không ạ?”
Chu thị lắc đầu, bước đến gần, giọng dịu dàng:
“Ta ngủ chẳng sâu, một tiếng động nhỏ cũng tỉnh rồi.
Tần tế tử, chuyện trong thôn đã giải quyết ổn thỏa cả rồi chứ? Có ai đến tìm hai đứa không?”
Tần Phong khẽ lắc đầu:
“Không có ai đến cả.”