Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 3: Gả cho ta, ngươi chính là người của ta.



Tôn Tiểu Lan vừa nhắc đến chuyện động phòng liền thao thao bất tuyệt không ngừng miệng. Đào Hoa thẹn quá hóa giận, giả vờ hỏi:

“Ngươi lấy đâu ra nhiều thứ cổ quái như vậy?”

Tôn Tiểu Lan cười hí hửng:

“Ngươi quên ta có đến sáu vị tỷ tỷ rồi sao? Ngươi tưởng họ mỗi lần hồi môn chỉ trò chuyện về việc ăn với ngủ thôi à? Toàn là kể chuyện phòng the sinh hài tử cả đấy! Nãy giờ ta nói, ngươi đều nhớ hết chứ?”

Đào Hoa cố tình làm mặt ngơ:

“Không nhớ.”

Tôn Tiểu Lan lập tức biết nàng đang mạnh miệng, hai người liền cười đùa lăn lộn trên giường, đ.á.n.h nhau một trận tơi bời.

Đang đùa giỡn, tiểu muội Trần Tiểu Quả bỗng xông vào phòng, sắc mặt tái nhợt:

“Không xong rồi, tỷ tỷ! Kế phụ không chịu cho tỷ xuất giá nữa, còn đòi đuổi người đi!”

“Cái gì?” – Đào Hoa nghe vậy, sắc mặt đại biến.

Tôn Tiểu Lan cũng trầm hẳn:

“Tên tửu quỷ ấy lại giở trò gì nữa đây?”

Trần Tiểu Quả hấp tấp nói:

“Kế phụ đòi Tần đại ca mười lượng bạc làm sính lễ, nếu không thì không gả tỷ cho huynh ấy!”

“Cái gì cơ?!” – Tôn Tiểu Lan tức giận đến dựng tóc, “Hắn tưởng đang bán nữ nhi chắc?! Thật là vô sỉ! Ta đi tìm gia gia ta, để người đứng ra làm chủ!”

Nói xong liền muốn xông ra ngoài, nhưng bị Đào Hoa giữ lại.

Hạt Dẻ Nhỏ

Tôn Tiểu Lan nghiến răng:

“Ngươi lại muốn nhẫn nhịn sao? Vất vả lắm mới có cơ hội thoát khỏi cái địa ngục đó, ngươi định buông bỏ thật à?”

“Không phải,” – Đào Hoa lắc đầu, ánh mắt kiên định – “Ta tuyệt đối không quay lại cuộc sống đó nữa. Ta giữ ngươi lại là vì muốn nhờ ngươi một việc.”

“Việc gì? Ngươi nói đi!”

Đào Hoa ghé tai nàng thì thầm mấy câu.

Nghe xong, Tôn Tiểu Lan đập n.g.ự.c cam đoan:

“Được! Ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta!”

Tôn Tiểu Lan rời đi, Đào Hoa cũng chỉnh lại y phục, mở cửa bước ra.

Vừa ra đến sân, liền thấy Trần Đại Sơn ngồi chễm chệ trên sọt đồ sính lễ Tần Phong mang tới, vừa gác chân vừa quát:

“Hôm nay mà không mang đủ mười lượng bạc, thì đừng mong cưới nữ nhi nhà lão tử!”

Thấy Đào Hoa đi ra, hắn liền lôi nàng tới trước mặt Tần Phong, oang oang nói:

“Ngươi nhìn mà xem, nữ nhi ta da trắng thịt mềm, trong mười dặm tám làng ai sánh bằng? Trước kia ta nuôi nó như thiếu nãi nãi, không ngờ lại bị ngươi phá hỏng thanh danh. Mười lượng bạc này, ngươi không đưa thì ai đưa?!”

Trước mặt bao nhiêu người, bị kế phụ làm nhục như vậy, Đào Hoa tức đến run cả người.

Nàng vùng tay khỏi tay hắn, mạnh mẽ đẩy hắn ra:

“Ngươi nghĩ ta là kế nữ thì không phải là người sao?! Ta đã nói rồi, hôm qua vì chịu không nổi nhục nhã nên mới nghĩ quẩn nhảy sông, là có người tốt bụng cứu ta, hoàn toàn không phải chuyện như các ngươi rêu rao!

 

Ngươi có biết vì sao ngươi hỏi ta người đó là ai, ta lại không nói không? Bởi vì ta biết chắc ngươi sẽ giở trò đòi tiền! Ta không muốn hại ân nhân của ta!

 

Hôm nay huynh ấy đến cửa cầu thân, ngươi liền lộ mặt thật ngay – quả nhiên đòi bạc! Ngần ấy năm gọi ngươi một tiếng ‘cha’, ngươi thật sự không có trái tim sao?”

“Con tiện nhân này, dám gọi thẳng tên ta ư?!” – Trần Đại Sơn gầm lên, vung tay định đ.á.n.h nàng, “Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi hả?!”

Nhưng tay hắn còn chưa hạ xuống, cổ tay đã bị một bàn tay sắt như thép nắm chặt vặn ra sau.

Hắn đau đến kêu la t.h.ả.m thiết, quay đầu nhìn – thì ra là Tần Phong!

“Tên súc sinh kia! Ngươi dám động thủ với ta? Mười lượng bạc còn chưa đủ đâu!”

Tần Phong mím môi lạnh lùng liếc hắn, lực nơi tay lại càng mạnh hơn.

Trần Đại Sơn đau đến vã mồ hôi, bèn quay sang Đào Hoa cầu cứu:

“Tiểu tiện nhân! Mau van xin hắn thả ta! Nếu không lão tử gãy tay mất!”

Đào Hoa nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng, không thèm nói một lời.

Ngay sau đó, nàng quỳ phịch xuống trước mặt Tần Phong.

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn:

“Tần đại ca, ta cầu xin huynh.”

Tần Phong nhíu mày:

“nàng cầu tình cho hắn sao?”

Nước mắt Đào Hoa rơi xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không… ta cầu xin huynh hãy cưới ta. Hôm qua huynh cứu ta dưới sông, ta đã biết huynh là người tốt. Rõ ràng giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì, vậy mà huynh vẫn tới cửa cầu thân, vì danh tiết của ta.

 

Ta cảm kích lắm, nhưng ta biết, kế phụ ta ra điều kiện này thật quá đáng, huynh có lẽ đã do dự. Nhưng nếu hôm nay huynh rời đi, ta sẽ bị hắn đem bán vào thanh lâu thật đấy.

 

Ta muốn rời khỏi nơi này, muốn có một mái nhà thuộc về mình. Nếu huynh chịu đưa ra mười lượng bạc, sau này gả vào phu gia, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, nhất định hoàn trả lại cho huynh!”

Tần Phong vốn tưởng việc cầu thân sẽ thuận lợi, nào ngờ lại vướng phải một tên kế phụ như lang sói.

Cứu người một lần là cứu, hai lần cũng là cứu – nhưng lần này khác…

Hắn cúi đầu nhìn Đào Hoa, trầm giọng:

“Kế phụ nàng không phải người dễ ứng phó. Ta nói cho nàng một lời khuyên – nếu đã muốn rời đi, thì hãy dứt khoát, nghe rõ chưa?”

Đào Hoa đương nhiên hiểu.

Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn Chu thị đang đứng phía sau lưng Trần Đại Sơn.

Chu thị rưng rưng lệ, khe khẽ gật đầu.

Có được ánh mắt ủng hộ của nương, Đào Hoa cũng dứt khoát gật đầu:

“Tần đại ca, ta hiểu.”

“Tốt.” – Tần Phong gật đầu. Cô nương này so với tưởng tượng của hắn còn kiên cường hơn nhiều.

“Ngươi đứng dậy đi.” – Hắn buông Trần Đại Sơn ra, rồi từ trong n.g.ự.c lấy ra một túi tiền.

Hắn bình tĩnh nói:

“Ở đây là mười lăm lượng bạc, coi như ta đưa làm sính lễ cưới nữ nhi ngươi. Những sính vật ta mang tới các ngươi cứ giữ lấy.

 

Nhưng từ nay về sau, nữ tử ấy là người của ta – Tần Phong. Hai người vốn chẳng chung huyết mạch, nàng gả cho ta rồi, sẽ không còn liên can tới Trần gia nữa.

 

Sau này lễ tiết tết nhất cũng chẳng cần qua lại. Ngươi nghe rõ chưa?”

“Thật sao?” – Trần Đại Sơn vừa thấy bạc, mắt đã sáng lên, vội nhào tới, “Trong này thật sự có mười lăm lượng à? Không gạt ta chứ?”

Tần Phong thấy hắn chẳng nghe gì ngoài tiền, liền rụt tay, cất bạc lại.

“Ngươi đồng ý trước đã.”

“Đồng ý! Tất nhiên đồng ý!” – Trần Đại Sơn cười nịnh, “Không qua lại thì không qua lại, ta nào có tiếc!”

Nhưng trong bụng hắn thì lại nghĩ khác – sau này nếu cần tiền, chẳng phải vẫn có thể tới nhà Đào Hoa mà moi ra được?

Tần Phong sao lại không nhìn thấu?

“Nói miệng không bằng văn thư. Nếu đã thỏa thuận, vậy thì lập khế ước.”

“Khế ước?” – Trần Đại Sơn bật cười, “Không có đâu! Ngươi để bạc lại, dắt người đi là được. Nhà ta không có bút mực giấy bút gì hết!”

Đào Hoa tức giận, biết hắn lại muốn giở trò lật lọng, liền quát:

“Có! Trong nhà có bút mực! Ngay bây giờ ta lấy!”

Lời còn chưa dứt, Tôn Tiểu Lan đã dẫn thôn trưởng – gia gia nàng – tới.

Nàng nâng cao cái giỏ trong tay, cười rạng rỡ:

“Bút mực giấy bút đến đây rồi!”

Tần Phong bèn mời thôn trưởng làm chứng, lập tức viết khế ước.

Trần Đại Sơn hớn hở điểm chỉ, trong mắt, bạc trắng so với kế nữ chẳng khác nào trời với đất.

 

Trong phòng.

Chu thị vừa khóc vừa xoa mắt nói:

“Vậy cũng tốt… Hoa nhi của nương cuối cùng cũng thoát khỏi cái nhà này rồi.”

Đào Hoa quỳ xuống chân nương, dập đầu:

“Nương, nữ nhi không thể hầu hạ bên người nữa. Nhưng nữ nhi vẫn sẽ hiếu thuận với người, chỉ là đoạn tuyệt với Trần gia, còn nương… vĩnh viễn là nương của nữ nhi.”

“Tốt… chỉ cần con sống tốt là đủ rồi.” – Chu thị nhẹ giọng, “Ta dù sao cũng sinh cho hắn ba đứa con, hắn cũng không dám bạc đãi ta đâu.”

“Đúng rồi, Hoa nhi. Ban đầu ta còn định chọn ngày lành tháng tốt cho con xuất giá, nhưng nay gấp quá, không kịp may hỷ phục, con hãy dùng tạm bộ hồng y cũ của ta vậy. Dù cũ, nhưng ít nhất cũng là màu đỏ tươi tắn.”

Đào Hoa rưng rưng gật đầu, quay người thu dọn chút hành lý đơn sơ.

Mùa đông năm ấy, nàng chỉ mang theo một chiếc tay nải nho nhỏ… bước lên kiệu hoa, gả về phu gia.