Đào Hoa vừa bước chân khỏi Trần gia chưa bao xa, đã bị Tôn Tiểu Lan gọi giật lại.
Nàng thần thần bí bí kéo Đào Hoa ra một góc, lén lút ghé tai nàng hỏi:
“Ngươi đi vội như vậy, chắc chưa kịp chuẩn bị hỷ phục phải không? Hôm nay là ngày song hỉ của ngươi đấy — một là thành thân, hai là thoát khỏi cái ổ lửa Trần gia, sao có thể không làm cho ra dáng hỉ sự?
Nếu ngươi không ngại, cứ dùng hỷ phục của ta đi. Ta và ngươi thân hình tương tự, phu quân ta với Tần đại ca kia cũng tầm vóc gần bằng nhau, chắc chắn vừa vặn!”
Đào Hoa cảm động, nhẹ giọng nói:
“Đa tạ ngươi, Tiểu Lan. Nhưng nương ta đã chuẩn bị sẵn y phục xuất giá rồi, chính là bộ hỷ phục năm xưa người mặc khi thành thân. Người dặn ta đến phu gia rồi hãy thay. Vừa rồi trong nhà vội quá nên chưa kịp thay thôi.”
“Thế còn Tần đại ca thì sao? Hắn chuẩn bị gì chưa?” – Tôn Tiểu Lan hỏi.
Đào Hoa liếc nhìn bóng Tần Phong phía xa, khẽ đáp:
“Chắc là chưa đâu. Hôm qua mới cứu ta, hôm nay đã tới cầu thân, chẳng có thời gian chuẩn bị gì…”
“Vậy ngươi mau hỏi thử hắn có muốn mượn y phục của phu quân ta không. Thành thân mà, phải có hỷ phục mới ra hôn lễ chứ!”
“Được rồi,” – Đào Hoa c.ắ.n môi, ngượng ngùng gật đầu – “Ngươi đợi ở đây, ta đi hỏi một tiếng rồi quay lại.”
Nói xong nàng bước nhanh tới chỗ Tần Phong.
Tần Phong vóc người cao lớn, đứng trước mặt hắn, Đào Hoa càng trở nên nhỏ bé mong manh.
Rõ ràng khi ở Trần gia nàng còn cứng cỏi can đảm, thế mà lúc này chỉ còn lại e lệ thẹn thùng.
Nàng đỏ mặt, mắt không dám nhìn hắn, cúi đầu lí nhí:
“Tần đại ca… chắc huynh chưa chuẩn bị hỷ phục đâu nhỉ… Tiểu Lan – tỷ muội tốt của ta, nói phu quân nàng mới thành thân, có thể cho mượn hỷ phục, huynh… huynh có muốn mặc không?”
Nói tới cuối, giọng nàng nhỏ dần, như tiếng muỗi kêu, tim đập thình thịch chẳng yên.
Tuy rằng nàng gả vội, nhưng trong lòng vẫn mong được mặc hồng y, cùng phu quân cúi lạy trời đất, kết làm phu thê — dù phu gia không có trưởng bối, dù nàng đã đoạn tuyệt với Trần gia, nhưng ít nhất… cũng muốn có một lễ cưới đàng hoàng.
Tuy nhiên, nàng cũng hiểu rõ: Tần Phong vốn chẳng tình nguyện cưới nàng, lại còn mất thêm mười lăm lượng bạc, trong lòng e là chẳng xem hôm nay là hỉ sự gì. Vì thế, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối.
Nhưng khi thật sự nghe được câu trả lời của hắn, nàng vẫn không khỏi thấy hụt hẫng.
Tần Phong không nhìn thấy nét mặt nàng, chỉ bình thản đáp:
“Thôi vậy. Ta chẳng chuẩn bị gì cả. Thay mặt ta gửi lời cảm tạ tới bằng hữu của nàng, sau này mời hai người tới nhà làm khách.”
“Vâng…” – Đào Hoa cúi đầu, cố nén cảm xúc trong lòng, xoay người chạy về phía Tôn Tiểu Lan.
Nàng không để lộ tâm tư, ngược lại còn nhoẻn miệng cười:
“Không cần đâu, hắn cao hơn phu quân ngươi một chút, sợ làm hư y phục. Nhưng hắn cảm ơn ngươi, nói sau này mời phu thê các ngươi tới nhà uống rượu mừng.”
“Vậy ta chờ bữa rượu ấy đó!” – Tôn Tiểu Lan cười ha ha, thấy ánh mắt Đào Hoa khi nhắc đến Tần Phong có tia sáng khác thường, bèn lặng lẽ rời đi.
Đào Hoa bước theo sau Tần Phong, giữa hai người luôn giữ khoảng cách một bước.
Nàng không mở miệng, hắn cũng lặng im.
Cứ thế đi mãi, cuối cùng tới nơi ở của Tần Phong.
Phía sau nhà là một mảng rừng trúc rậm rạp, chẳng có sân, cũng không có hàng rào.
Nhà bếp liền với kho nhỏ, trong kho chất đầy củi khô và dụng cụ săn bắn.
Đào Hoa biết, nơi này là do hắn mới dựng lại, bởi trước kia nàng từng đi ngang qua đây khi lên núi, lúc đó chỉ là căn nhà tranh dột nát.
Nay đã được sửa sang, tuy đơn sơ nhưng không gió không mưa lọt.
Nhà tuy nhỏ, nhưng cũng đủ chăn chiếu, bàn ghế, tủ áo, rương đựng đồ… mọi thứ đơn giản gọn gàng.
Đào Hoa còn đang ngẩn người, thì Tần Phong đã mở lời:
“Đồ của nàng cứ đặt trong tủ kia đi, ta ra ngoài dọn dẹp chút việc.”
Hạt Dẻ Nhỏ
“Dạ.” – Đào Hoa khẽ gật đầu, bước về phía tủ.
Nghĩ ngợi một lát, nàng gọi với theo:
“Phu quân, thiếp có thể giúp chàng sắp xếp chút đồ được không?”
Tần Phong liếc nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:
“Từ giờ đây là nhà của nàng, nàng muốn thu xếp thế nào cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nói rồi, hắn liền rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, Đào Hoa bất giác đỏ mặt.
Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của nàng.
Nam nhân kia… chính là phu quân của nàng rồi!
Đào Hoa vốn là người siêng năng, thu xếp y phục xong lại xách chăn màn mang ra phơi.
Nàng để ý thấy trước nhà có một tảng đá lớn, nếu quét sạch sẽ thì có thể dùng để hong chăn màn.
Khi nàng xách chăn ra ngoài thì thấy Tần Phong đang lột da thỏ.
Thấy nàng, hắn hỏi:
“Muốn giúp không?”
“Không cần đâu, không nặng lắm.” – Nàng cười, tiếp tục trải chăn.
Trong lúc cúi người, nàng gọi:
“Tần đại ca, hay là chúng ta làm giá phơi đồ đi? Chỉ cần chặt hai cành trúc có chạc, rồi gác thêm một cây ngang là được. Cả thôn đều làm như vậy, dùng rất tiện.”
Tần Phong đang cầm d.a.o lột da thỏ, nghe thế thì ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Chỉ một ánh nhìn, hắn vội quay đi.
“Nàng…” – Hắn cau mày, ngập ngừng – “Nàng… hình như đang đến kỳ… đi xử lý đi.”
Đào Hoa đang cúi người, nghe vậy thì hoảng hốt quay đầu nhìn lại.
Vì căng thẳng nên nguyệt sự ra càng nhiều hơn, ướt cả y phục, khiến nàng không dám tiếp tục phơi chăn, đỏ mặt chạy về phòng.
Loay hoay tìm xiêm y sạch sẽ, xong xuôi thì chỉ biết úp mặt vào chăn, xấu hổ muốn độn thổ.
Một lúc sau, Tần Phong đến trước cửa sổ, nói vọng vào:
“Trong nhà hết nước rồi, ta ra ngoài gánh một gánh, lát quay về.”
“Dạ…” – Đào Hoa vùi mặt trong chăn, đáp lí nhí.
Đợi hắn đi xa, nàng mới dám thay y phục.
Khi tìm thau để giặt, nàng phát hiện ra — trong nhà có máng dẫn nước từ núi chảy xuống, hoàn toàn không cần gánh nước!
Thì ra, Tần Phong nói ra ngoài chỉ là để chừa cho nàng chút riêng tư.
Đào Hoa khẽ c.ắ.n môi, lòng ấm áp như có lửa sưởi.
Sau khi giặt sạch đồ và phơi xong, Tần Phong cũng gánh nước về đến.
Trùng đúng lúc nên cơm, Đào Hoa muốn đi nấu, nhưng chưa quen nơi mới, lại đang trong ngày dâu, thân thể nặng nề.
Tần Phong nhìn thấu tình hình, liền bảo nàng ngồi một chỗ đốt lửa, còn hắn thì xắn tay áo vo gạo, thái thịt.
Đào Hoa thấy hắn chặt thịt thỏ, bụng bỗng đói cồn cào.
Ở Trần gia, cả năm chỉ có Tết mới được ăn miếng thịt, mấy con gà trong nhà cũng chỉ dùng để lấy trứng. Trứng còn bị Trần Đại Sơn mang đi đổi rượu.
Ngoài hắn và đệ đệ Trần Bảo ra, nàng cùng nương và hai muội chưa từng được ăn miếng thịt nào no bụng.
Không ngờ gả cho Tần Phong, bữa đầu tiên đã được ăn thịt!
Đào Hoa vui lắm, mong chờ lắm, nhưng không dám để lộ vẻ thèm thuồng, chỉ lén nuốt nước miếng.
Tần Phong tuy chẳng nhìn nàng, nhưng nghe tiếng nàng nuốt nước miếng thì cũng đoán được vài phần.
Dao đang chặt thịt chợt dừng lại, hắn bỗng hỏi:
“Nàng ăn cay được không?”
“Dạ?” – Đào Hoa hơi ngơ ngác, rồi nhỏ giọng đáp – “Ta… ăn cay không giỏi.”
Tần Phong “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng khi nấu canh thỏ, hắn không cho lấy một quả ớt nào.
Dù hắn, là người rất thích ăn cay…