Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 31: “Suỵt, trong nhà có người”.



Chu thị thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

“Thôi, cũng có thể chỉ là lời nói một chiều của cái tên Lý Quý kia. Trời cũng không còn sớm nữa, hai đứa về sớm mà nghỉ ngơi đi.”

Tần Phong gật đầu:

“Vâng, vậy chúng con xin cáo từ.”

Trên đường trở về, Đào Hoa không giấu được nỗi băn khoăn, bèn quay sang hỏi Tần Phong:

“phu quân, chàng nói xem… lời Lý Quý nói liệu có mấy phần thật không? Trong thôn thật sự có người không muốn chúng ta sống yên ổn sao? Nhưng thiếp nhớ… chúng ta nào có đắc tội ai đâu… Chẳng lẽ là…”

Trong đầu nàng vụt qua một bóng người, Đào Hoa khẽ nói:

“Có khi nào là Trần Đại Sơn? Lần trước chàng ra tay dạy dỗ hắn, e là hắn ôm hận trong lòng cũng nên…”

Tần Phong lắc đầu:

“Không giống hắn. Ta từng dạy cho hắn hai trận rồi, từ đó tới nay hắn ngoan ngoãn hơn nhiều, mỗi ngày đều cùng giờ lên núi làm việc, chẳng có thời gian mà lén lút vào huyện thành đâu.”

“Vậy thì… nếu đám nam nhân đều không có thời gian, chẳng phải chỉ còn đám phụ nhân hay ở nhà truyền miệng chuyện xóm làng? Thiếp nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Vương bà tử.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Tần Phong trầm ngâm:

“Không chừng vậy, nhưng cũng không loại trừ khả năng lời đồn từ ai đó vô tình phát ra, có khi là người trong thôn, cũng có thể là người làng bên. Dù sao thì lần trước nàng nằm mộng cũng quá lạ lùng, đám người làm cùng đợt ấy biết không ít.”

Đào Hoa gật đầu, giọng mỗi lúc một nhỏ:

“Phải rồi, nếu hôm nay không ai đến nhận lỗi, thì đành phải từng bước mà dò xét thôi…”

Thấy nương tử có vẻ chùng lòng, Tần Phong khẽ đưa tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng:

“Nhà ta nằm sâu dưới chân núi, quả thực không tiện, lại chẳng có hàng xóm xung quanh. Sang năm xuân tới, nếu tích đủ bạc, ta sẽ nhờ thôn trưởng tìm cho một mảnh đất gần thôn, rồi cất lại nhà mới.

Lỡ như có chuyện gì, lúc ta không ở nhà, nàng cũng không đến nỗi đơn độc vô trợ.”

“Thật ạ?” – Đào Hoa nghe chàng nói thế, đôi mắt lập tức sáng bừng.

Thật tình thì nàng vẫn thấy bất an khi ở nhà một mình, lại thêm căn nhà cũ nát chật hẹp, nên từ lâu đã mong một căn nhà rộng rãi hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Phong gật đầu:

“Ừ. Đợi khi công việc đợt này kết thúc, ta sẽ vào sâu trong sơn cốc săn thú. Nếu bắt được con nào tốt, đem bán hẳn được giá.”

Đào Hoa càng nghe càng háo hức:

“Hay lắm! Khi ấy ta sẽ nuôi thêm gà vịt, nếu dư bạc thì nuôi thêm đôi lợn, cuối năm bán một, mổ một, rồi đem thịt làm khô, để dành ăn cả mùa đông!”

Tần Phong cười:

“Còn mong muốn gì khác không?”

Đào Hoa ửng hồng mặt, trong ánh trăng mà mơ mộng thì thầm:

“Thiếp muốn bếp phải rộng hơn, có thêm một gian nhà tắm, mùa đông nấu nước tắm ấm áp, sẽ không rét buốt nữa.

Phải có gian giữa để tiếp khách. Phòng chúng ta ở riêng, còn phải có thêm hai gian, sau này có hài tử rồi thì con cái có chỗ mà ngủ.”

Tần Phong ôn nhu nói:

“Được. Tất cả đều theo ý nàng.”

Dù giờ đây hai người chưa có bạc dư dả, nhưng chỉ cần được cùng nhau mơ về tương lai, với Đào Hoa, ấy đã là một niềm hạnh phúc đủ đầy.

Trên đường về nhà, nàng khoác tay Tần Phong, không thấy gió đêm đông buốt giá, chỉ cảm thấy ấm áp như mùa xuân.

Hai người rất nhanh đã trở về tới cổng nhà. Đào Hoa vừa định vươn tay đẩy cửa, Tần Phong chợt giơ tay cản lại.

Chàng hạ thấp giọng:

“Suỵt… trong sân có người.”

Đào Hoa giật mình, trừng lớn mắt, thì thào đầy hoảng hốt:

“phu quân , thiếp đâu thấy ai… Nếu là người tới nhận lỗi, sao không thắp đèn?”