Tần Phong trầm giọng:
“Ta cũng không biết, nhưng đêm tối không đốt đèn, trong lòng tất có quỷ. Nàng nép sau lưng ta, bám chặt lấy, nếu thấy sợ thì cứ nhắm mắt lại, để ta đi trước dò đường.”
Đào Hoa tuy nhát gan, nhưng từ trước đến nay vẫn tin tưởng Tần Phong tuyệt đối.
Chỉ cần có Tần đại ca, thì bất kể là sấm chớp hay mãnh thú, nàng đều chẳng chút sợ sệt.
Tần Phong giơ cao đèn lồng, chầm chậm đẩy cổng bước vào.
Chẳng ngờ, thân ảnh đang lấp ló ngoài cửa viện bỗng giật nảy mình khi thấy ánh sáng, xoay phắt người lại. Người nọ dường như cũng bị Tần Phong làm cho hoảng hốt, nhưng lại không bỏ chạy, mà đứng chôn chân nơi đó như cọc gỗ.
Tần Phong chau mày, bước nhanh đến gần, vừa rọi đèn thì đã nhìn rõ gương mặt người kia—hóa ra chính là nữ nhân đi theo Lý Quý ban sáng.
Chàng lập tức sầm mặt:
“Ngươi đến nhà ta làm gì?”
Đào Hoa đứng sau nghe thấy, liền đoán là người quen, trong lòng cũng yên ổn hơn.
Nàng thò đầu ra khỏi lưng phu quân, vừa nhìn rõ nữ nhân kia thì cặp mày liễu lập tức dựng ngược.
Hạt Dẻ Nhỏ
Nếu nàng nhớ không lầm, ả này tên là Mị Nương, sáng nay trong viện còn dám liếc mắt đưa tình với phu quân nàng!
Đào Hoa nổi giận:
“Ngươi chẳng phải người đi theo Lý Quý đó sao? Hắn đã bỏ đi rồi, ngươi còn không theo hắn về, nửa đêm đến nhà người ta làm chi?”
Mị Nương liếc nhìn Tần Phong, lại cúi đầu nhìn về phía Đào Hoa, khẽ nói:
“Tiểu nương tử, ngoài này gió rét lắm, có thể… cho ta vào nói chuyện một chút không?”
Đào Hoa liếc mắt nhìn y phục mỏng manh hở hang của ả, không vui:
“Biết lạnh mà còn ăn mặc thế sao? Ngươi với chúng ta chẳng thân chẳng thích, nửa đêm đến cửa xin vào nhà, như vậy là sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mị Nương nghe vậy, liền òa khóc:
“Ta cũng không muốn thế này đâu… đều là Lý Quý ép ta. Hắn không cho ta mặc áo bông, ta chỉ còn vài mảnh này, từ sớm đến giờ chưa hạt cơm hớp nước nào vào miệng.
Ta đến không phải để than khóc, mà là có chuyện quan trọng muốn nói. Hai vị chẳng phải đang tìm kẻ tiết lộ tin tức cho Lý Quý đó sao? Tuy tối nay không ai đến nhận, nhưng ta biết là ai!”
Đào Hoa nheo mắt:
“Ngươi thật sự biết rõ, không gạt bọn ta chứ?”
Mị Nương chắp tay thề thốt:
“Nếu ta nói sai một chữ, xin trời giáng sấm sét đ.á.n.h c.h.ế.t!”
Tần Phong và Đào Hoa nhìn nhau, rồi Đào Hoa gật đầu, mở khóa cổng:
“Vậy vào trong rồi nói.”
Vì nhà nhỏ, chưa có phòng khách riêng nên Đào Hoa dùng chiếu cỏ chắn đầu giường làm vách ngăn. Bên trong là nơi phu thê ngủ nghỉ, bên ngoài đặt bàn ghế đơn sơ để tiếp khách.
Vào nhà, phu thê Tần Phong – Đào Hoa ngồi trên ghế dài, Mị Nương ngồi đối diện.
Dù trong nhà không ấm lắm, nhưng so với ngoài trời vẫn là thiên đường.
Đào Hoa thấy Mị Nương rét run cầm cập, liền vào bếp rót bát nước nóng đưa nàng sưởi ấm.
Mị Nương vội cúi đầu cảm tạ, uống xong liền vào chuyện chính:
“Là thế này… Mấy ngày trước, có người tới xem bói cho Lý Quý, nói hắn mệnh có kiếp nạn, muốn hóa giải thì phải cưới được một người vượng phu.
Người đó xem quẻ xong liền bảo Lý Quý mới vừa lui một mối hôn, nói hắn đúng là kẻ mắt mù, bỏ lỡ phúc phận.”