Mị Nương liếc nhìn Đào Hoa, cất giọng khẽ khàng:
“Ta biết hôn sự mà Lý Quý lui hôn chính là cùng tiểu nương tử ngươi. Việc này khi ấy ở trấn trên cũng lan truyền không ít, ai ai cũng hay.”
Nàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Chỉ là Lý Quý vốn chẳng tin lời thầy tướng số kia. Hắn nói việc thoái hôn là sáng suốt nhất đời, vì tiểu nương tử ngươi chẳng qua chỉ là nha đầu quê mùa, hoàn toàn không xứng bước vào cửa Lý gia.
Nhưng vị tiên sinh kia một mực nói ngươi là mệnh đại phú đại quý, sinh ra đã mang tướng vượng phu. Lời này khiến Lý Quý giận đến xanh mặt, cho rằng tiên sinh kia cố ý gây sự, nên chẳng giữ mồm giữ miệng mà c.h.ử.i ầm lên.
Vị tiên sinh tướng số kia tức giận, nói một câu: ‘Trong ba ngày, tất có huyết quang chi tai’. Lý Quý càng nổi trận lôi đình, liền đuổi người đi thẳng.
Hạt Dẻ Nhỏ
Ai ngờ đâu… chưa đầy hai ngày sau, hắn té ngựa, gãy chân, quả thực là ứng vào lời tiên đoán kia. Hắn bắt đầu lo sợ, lập tức tìm lại tiên sinh đó để bói lại một quẻ.
Lần này, hắn nghe lời hơn, nhưng vẫn không muốn cưới tiểu nương tử ngươi. Trong lòng hắn vốn mơ tưởng ái nữ nhà Vương viên ngoại trên huyện. Chỉ tiếc tiểu thư khuê các ấy lại chẳng coi hắn – một kẻ chỉ trông nom tiệm dầu gạo – vào mắt.
Thế là hắn mới chạy đôn chạy đáo tìm người, hỏi khắp nơi xem có nữ tử nào xuất thân tốt, lại mang số vượng phu.
Động tĩnh lần này khá lớn, hai huynh đệ trong thôn các ngươi – một người béo, một người gầy – cũng nghe được lời đồn, liền tìm tới hắn.
Ta còn nhớ bọn họ nói tiểu nương tử ngươi mệnh tốt vô cùng, nói ngươi chỉ nằm mộng cũng có thể cứu được phu quân một mạng.
Lý Quý nghe xong lại chạy đi tìm tiên sinh kia lần nữa. Không lâu sau, hắn như bị ma dẫn lối, đột nhiên nhất mực muốn cưới lại tiểu nương tử ngươi.
Chuyện sau đó… các ngươi cũng biết rồi. Hắn không chỉ tới nhà mang sính lễ, còn muốn mang cả ta cho Tần huynh đệ làm thiếp.”
Nghe tới đây, cả Tần Phong và Đào Hoa đều cau mày.
Tần Phong trầm giọng hỏi:
“Ngươi làm sao biết rõ từng ấy chuyện?”
Mị Nương vừa lau nước mắt, vừa đáp:
“Bởi vì ta chính là người được hắn chuộc ra từ thanh lâu. Sau khi mua về, hắn đặt ta làm thông phòng, bên cạnh hắn chỉ có ta và một người nữa. Mọi việc hắn đều không giấu bọn ta.
Ngay cả lúc đi dạm hỏi, hắn còn hỏi ta thích gì để biết mà mua sính lễ. Khi hai huynh đệ kia đến, ta cũng có mặt trong phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Phong lại nhìn nàng một lượt, hỏi tiếp:
“Vậy ngươi còn nhớ tướng mạo của hai huynh đệ kia chứ? Nếu gặp lại, có nhận ra được không?”
Mị Nương gật đầu chắc nịch:
“Chắc chắn nhận ra! Gã gầy có nốt ruồi đen dưới cằm, gã béo thì mắt nhỏ như hạt đậu, vành tai to tướng, cổ thì ngắn cũn.”
Tần Phong khẽ gật:
“Vậy là ta đã đoán ra là ai rồi. Nhưng còn một việc nữa—”
Mị Nương cúi đầu:
“huynh cứ hỏi.”
Tần Phong trầm giọng:
“Nếu đã vậy, sao ngươi không theo Lý Quý rời đi, còn cố ý ở lại đây?”
Mị Nương c.ắ.n môi, lí nhí:
“Bởi vì… ta không muốn trở lại chốn ấy nữa. Đây là cơ hội duy nhất để ta thoát khỏi hắn. Nhưng mà… ta thực sự đói lả, lạnh cóng… nếu cứ thế đi lang thang, chỉ sợ c.h.ế.t cóng giữa đường.
Ta biết xin như vậy là không phải phép, nhưng vẫn muốn cầu hai vị mở lòng từ bi… cho ta ở nhờ một đêm thôi. Dù là nhà bếp hay xó kho cũng được, chỉ xin đừng để ta c.h.ế.t ngoài gió tuyết. Van cầu hai vị…”
Nói đoạn, nàng liền quỳ sụp xuống trước mặt hai người:
“Trời vừa sáng, ta lập tức rời đi.”
Đào Hoa nhìn mà không nỡ, là nữ nhân, nàng hiểu hoàn cảnh khốn cùng ấy có bao nhiêu đáng thương. Nàng lặng lẽ kéo tay áo Tần Phong, nghiêng đầu thì thầm mấy câu bên tai phu quân mình…