Bị Từ Hôn, Nàng Gả Cho Thô Hán, Trở Thành Trân Bảo Của Chàng

Chương 34: Thiếp không ưa ánh mắt nàng ta nhìn chàng.



Tần Phong trầm ngâm một thoáng, sau cùng cũng khẽ gật đầu.

Đào Hoa thấy phu quân đồng ý, lập tức đứng dậy đỡ Mị Nương lên:

“Nhà ta chẳng có phòng thừa, hay là đêm nay ngươi chịu khó ngủ tạm trong bếp vậy. Ta nhóm chút lửa dưới bếp, đun cho ngươi một nồi nước nóng, như thế đỡ lạnh. Nhưng nhà ta chẳng còn chăn đệm gì, giường chiếu cũng không có, đành để ngươi ngồi qua đêm cho đỡ rét, ngươi thấy vậy được chứ?”

Mị Nương cảm kích nhìn nàng, gật đầu liên tục:

“Được chứ! Được quá rồi! Cảm tạ tiểu nương tử, có chốn che mưa chắn gió thế này là ta đã biết ơn lắm rồi.”

Dứt lời, ánh mắt nàng lén lút liếc sang Tần Phong một cái. Ánh nhìn kia mang theo tia xuân sắc, mềm mại tựa tơ nhện.

Chỉ tiếc Tần Phong lúc ấy đang quay đi lấy ngọn đèn dầu trên bàn, hoàn toàn không nhìn thấy.

Chẳng bao lâu, Tần Phong và Đào Hoa đã đưa Mị Nương tới gian bếp, nhóm lửa, đun nước, lót rơm cho nàng ngồi. Xong xuôi, hai người cũng về phòng nghỉ.

Trên chiếc giường nhỏ chỉ vừa đủ hai người nằm, Đào Hoa nép chặt vào lồng n.g.ự.c rắn rỏi ấm áp của phu quân, thủ thỉ:

“Phu quân, nàng ta nói hai kẻ kia là Vương Đại và Vương Nhị – hai huynh đệ nhà bà mụ Vương phải không?”

Tần Phong khẽ ‘ừ’ một tiếng:

“Chắc chắn là bọn chúng. Hôm nọ có một buổi chiều, ta nhớ một tên trong bọn bỗng kêu đau bụng, tên còn lại đưa hắn về. Giờ ngẫm lại, có lẽ chính lúc ấy chúng lén chạy lên trấn tìm Lý Quý.”

Đào Hoa giận nghiến răng:

“Đúng là loại vô liêm sỉ! Lần trước đột nhập vào nhà mình, còn phá cả cửa viện, vốn đã là sai, vậy mà còn ôm hận trong lòng. Thiếp nói này phu quân, e rằng chỉ dạy dỗ riêng không đủ răn đe. Chi bằng mai chúng ta đến tìm thôn trưởng làm chủ. Mị Nương vẫn chưa đi, có thể để nàng làm chứng đối chất ngay trước mặt mọi người.”

Hạt Dẻ Nhỏ

Nàng vừa nói xong, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang bên tai.

Đào Hoa không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn trong bóng tối:

“Chàng cười gì vậy?”

Tần Phong khẽ vuốt ve bờ vai tròn trịa của nàng, dịu dàng đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đúng là tiểu đào hoa nhà ta, khôn ngoan sáng dạ. Ta nghe nàng, mai sẽ đi tìm thôn trưởng.”

Đào Hoa cười tươi như hoa, cọ cọ vào cổ chàng:

“Thiếp cứ sợ chàng nghĩ thiếp nhỏ nhen… Nhưng mà này, Mị Nương cũng là người có lòng mới tiết lộ chuyện ấy, thế mà ta lại để nàng ngủ ở nhà bếp, có phải quá đáng không?”

Ngừng một thoáng, nàng nhỏ giọng hơn:

“Chỉ là thiếp không ưa ánh mắt nàng ta nhìn chàng ban ngày. Ánh mắt đó… giống như muốn nuốt chửng chàng vào bụng vậy! Dù giờ nàng ta không còn như thế, nhưng thiếp vẫn cứ thấy khó chịu.”

Tần Phong bật cười khẽ, đưa tay ôm trọn lấy nàng:

“Người ta nói biết mặt chưa chắc biết lòng. Nàng ta từ đâu tới, có quá khứ thế nào, ta chẳng rõ. Cẩn thận một chút vẫn hơn. Nhà ta chỉ có một chiếc giường, để nàng và nàng ta ngủ chung ta sao yên tâm được. Còn bảo ta nằm riêng thì chẳng nỡ để nàng chịu lạnh. Vậy nên thế này là hợp tình hợp lý.”

Đào Hoa nghe xong, dịu dàng gật đầu:

“Vâng.”

Đêm đông sâu thẳm, Đào Hoa nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay phu quân.

Còn Tần Phong, tuy nhắm mắt nhưng vẫn luôn lắng tai nghe động tĩnh trong bếp.

Mãi đến khi chắc chắn không có gì khác thường, chàng mới thở nhẹ một hơi, xoay người ôm chặt lấy tiểu thê tử, yên tâm ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau, Đào Hoa bị tiếng chổi quét sân đ.á.n.h thức.

Nàng cứ tưởng là phu quân dậy sớm quét dọn, liền vội ngồi dậy muốn chuẩn bị bữa sáng cho chàng.

Ai ngờ khi mở mắt ra, điều đầu tiên nàng thấy chính là gương mặt phu quân gần trong gang tấc…