Đào Hoa mở to mắt, chớp chớp vài cái, trong lòng còn ngỡ bản thân đang nằm mộng. Nàng giơ tay chạm lấy gương mặt tuấn tú của phu quân, xoa nắn hai bên má chàng một lượt.
“Phu quân, sao chàng vẫn còn ở đây? Hay là… thiếp còn chưa tỉnh hẳn?”
Tần Phong nhìn bộ dáng mơ màng, ngây ngốc của tiểu nương tử, môi mỉm cười, tay khẽ siết lấy tay nàng:
“Dậy rồi đấy, không phải mộng đâu.”
Đào Hoa khẽ ồ một tiếng, nghiêng tai lắng nghe rồi nghi hoặc hỏi:
“Vậy ngoài kia là ai vậy? Hình như có tiếng quét sân…”
Nàng định bật dậy ra xem thì lại bị Tần Phong dùng chăn bọc chặt, nhẹ đè nàng xuống giường:
“Lạnh lắm đó, nằm yên đi. Nàng quên rồi à, đêm qua chúng ta thu lưu một người.”
Đào Hoa chợt nhớ:
“À, phải rồi, là Mị Nương. Nàng ấy chưa đi sao? Vậy thì đúng lúc, chúng ta có thể đưa nàng tới nhà thôn trưởng, gọi cả Vương Đại và Vương Nhị tới đối chất… Nhưng mà, sao nàng ta lại quét sân ở nhà ta?”
Tần Phong thong thả đáp:
“Có lẽ là thấy chúng ta thu nhận nàng ta, nên muốn làm chút việc để báo đáp.”
Đào Hoa gật đầu:
“Chàng nói cũng có lý. Nhưng mà… chàng rõ ràng đã dậy trước rồi, sao lại không ngăn nàng ta lại?”
Tần Phong nghiêng đầu nhìn nàng, vừa mặc áo vừa nhàn nhạt nói:
“Tránh điều tiếng. Nàng chẳng phải từng bảo không thích ánh mắt nàng ta nhìn ta sao? Huống hồ, nếu bị người ngoài trông thấy ta với nữ nhân khác cùng đứng giữa sân nói chuyện, lại càng không hay.”
Đào Hoa cười rộ lên, ôm lấy thắt lưng tráng kiện của phu quân:
“Phu quân quả là biết nghĩ cho thiếp… Vậy chúng ta mau ra ngoài rồi cùng tới nhà thôn trưởng. Nhưng phải nhanh lên một chút, hôm nay chàng còn phải đi làm nữa.”
Tần Phong dịu dàng vuốt đầu nàng:
“Ừ, mặc áo cho ấm kẻo nhiễm lạnh.”
Tuy Tần Phong từ trước đến nay luôn săn sóc nàng, nhưng kiểu động tác thân mật chủ động thế này – như vuốt đầu, ôm ấp – lại cực kỳ hiếm thấy. Thường là Đào Hoa chủ động dính lấy chàng trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này chàng lại chủ động vuốt tóc nàng khiến Đào Hoa rất vui. Hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng càng siết chặt lấy vòng eo chàng, hít sâu hai cái, rồi rốt cuộc lấy hết dũng khí nói ra tấm lòng mình:
“Phu quân, thiếp thật sự rất thích chàng…”
Giọng nàng mềm mại như tơ, lại áp mặt vào lưng chàng, khiến Tần Phong cảm thấy lưng như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Chàng nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm.
Đào Hoa ngẩng đầu nhìn lại, mong chờ một câu hồi đáp từ chàng.
Ai ngờ, Tần Phong lại cho là nàng đang dụ dỗ, thiếu điều muốn đè nàng xuống hôn lấy một phen. Nhưng nghĩ tới việc bên ngoài vẫn còn người, chàng đành nén hết d.ụ.c vọng lại.
“Dậy mau đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
“Ừm.” Đào Hoa hơi thất vọng vì không được nghe câu hồi đáp như mong đợi, nhưng nàng cũng biết lúc này không tiện. Nàng vội vàng mặc y phục tử tế, cùng phu quân ra ngoài.
Hạt Dẻ Nhỏ
Vừa bước ra sân, Đào Hoa đã chạy tới giật lấy chổi trên tay Mị Nương:
làm gì thế? Mau bỏ xuống, vào bếp ngồi nghỉ đi. Chúng ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp.”
Đào Hoa không vòng vo, nói rõ luôn chuyện muốn nhờ Mị Nương ra mặt vạch trần huynh đệ nhà họ Vương. Mị Nương nghe xong thì gật đầu ngay.
Cả ba người chưa ăn sáng đã cùng nhau lên đường đến nhà thôn trưởng.
Trên đường đi, không ai nói lời nào. Bầu không khí có phần im ắng lạ thường.
Tần Phong quay lại liếc nhìn tiểu nương tử đi phía sau, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bình thường nàng vốn lắm lời, đi đâu cũng ríu rít bên chàng, sao hôm nay lại trầm mặc thế?
Chàng nghĩ có thể là do có người ngoài nên nàng mới như vậy, cũng không nghĩ sâu thêm.
Đến nhà thôn trưởng, bọn họ đưa Mị Nương vào ngồi chờ trong sảnh đường, còn Tần Phong thì quay về gọi hai huynh đệ Vương Đại và Vương Nhị tới.
Lúc này, Tôn Tiểu Lan, lặng lẽ kéo Đào Hoa vào trong buồng riêng, thì thào:
“Này này, chuyện gì thế? Nữ nhân kia chẳng phải hôm qua là người Lý Quý đem tới sao? Sao sáng sớm lại đi cùng hai người các ngươi vậy hả?”